Bên trong lễ rửa tội của lôi đình, khí tức của Hạ Nhược Tuyết càng ngày càng thêm cường đại, bóng dáng của nàng ở trên bầu trời cũng càng ngày càng thêm chói mắt...
Ầm ầm ầm ầm...
Trên bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, một tia chớp cắt ngang bầu trời, bắn thẳng về phía thân thể Hạ Nhược Tuyết. Tia chớp này giống như một cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể Hạ Nhược Tuyết.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức của nàng đã biến mất ngay giữa không trung, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện...
Không khí chung quanh bắt đầu bình tĩnh trở lại, tầng mây trên bầu trời cũng từ từ tán đi.
Đám người Lý Thủy Đạo, Thác Bạt Uyển Nhi và Tạ Thanh Yên vẫn nhìn chằm chằm về phía không trung, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhược Tuyết đâu nữa.
Chỉ có Ngụy Càn Khôn biết chuyện gì đã xảy ra...
Hạ Nhược Tuyết chết mà phục sinh, dù thực lực tăng vọt đến tam giai, cũng tuyệt đối không đủ khả năng ngăn cản hạo kiếp thương thiên. Theo uy lực lôi kiếp không ngừng tăng cường, nàng đã thương tích đầy mình, đã đến trình độ khó có thể chống đỡ được rồi, nếu còn tiếp tục chống cự, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bởi vậy Linh Kiếm Chân Quân Tang Tuyết đã nắm đúng thời cơ, đột nhiên xuất thủ mang nàng rời đi...
Ngân Tiết thảo nguyên, bãi biển gần với Bồng Lai hải.
Một luồng độn quang vừa phá không hạ xuống nơi này. Ngay khi tiếp đất, độn quang nọ tán đi, để lộ ra một bóng người mặc y phục thuần trắng, chính là Linh Cảnh Chân Quân.
Nàng đứng trên thảo nguyên, dáng người phiêu dật, tựa như một vị Nguyệt Cung tiên tử hạ phàm, chỉ thấy nàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhanh chóng hấp thu thiên địa chi khí, để Hư cảnh của mình hiển lộ ra ngoài.
Hư cảnh của nàng tựa như một thế giới băng tuyết, và dường như trong vùng thiên địa này, người ta còn có thể nhìn thấy những ngọn núi tuyết hư ảo, cùng với cánh đồng tuyết mênh mông.
Cảnh tượng hư ảo nọ giống như ảo ảnh của thị giác, làm người ta sợ hãi thán phục không thôi.
Khí tức của Linh cảnh Chân Quân dần dần trở nên cường đại, nhưng bóng dáng của nàng lại bắt đầu trở nên mơ hồ, phảng phất như đã dung nhập vào trong mảnh thiên địa đó rồi.
Trong nháy mắt tiếp theo, những cảnh tượng hư ảo này, bao gồm cả Linh Kiếm Chân Quân đều biến mất, chỉ để lại một mảnh yên tĩnh trên thảo nguyên, phảng phất như hết thảy những chuyện vừa phát sinh hồi nãy đều là ảo giác.
Trên bờ biển Bồng Lai hải, bọt nước vỗ bờ, sóng cả mãnh liệt, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi tanh nhàn nhạt của biển, rồi nhanh chóng đan vào một chỗ cùng hơi thở của thảo nguyên...
Có cảm giác Hư cảnh của Linh Kiếm Chân Quân chính là một thế giới thu nhỏ, tràn đầy sinh cơ và nguy hiểm.
Trên núi tuyết, một đàn phi hạc đang nhẹ nhàng nhảy múa, những bộ lông vũ mềm mại trên người chúng không ngừng lóe lên quang mang dưới ánh mặt trời.
Lại có một đàn nhện băng đang bò đi nhanh chóng trên băng nguyên mênh mông.
Đồng thời bên trong một tòa sơn cốc âm u, lại đang ẩn giấu những con rắn độc xảo quyệt, chúng nó không ngừng phun cái lưỡi rắn ra ngoài, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Nhìn vào chỗ sâu bên trong sơn cốc âm u nọ, người ta còn có bắt gặp một con sông máu, bên trong con sông máu này đang ẩn giấu một con quái vật vô cùng đáng sợ.
Hạ Nhược Tuyết bị trọng thương, chậm rãi thức tỉnh...
Ý thức của nàng dần dần quay về, đồng thời những cơn đau nhức cũng bắt đầu hoành hành trên thân thể...
Nàng giãy giụa thân thể, gian nan ngồi dậy, chợt phát hiện mình đang ở bên cạnh một con sông máu uốn lượn vòng quanh.
Dòng nước trên con sông máu chảy xiết, mang theo mùi máu tươi nồng đậm.
Lúc này, sắc mặt nàng đang trong tình trạng tái nhợt, thân thể vô lực, y phục rách nát.
Đột nhiên một luồng linh quang chợt lóe, Linh Kiếm Chân Quân với một bộ y phục thuần trắng, trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng. Ánh mắt Linh Kiếm Chân Quân lộ ra vẻ lạnh lùng mơ hồ, nàng lạnh nhạt nói: "Khi thương thế trên người ngươi khỏi hẳn thì mau chóng ra ngoài đi. Trừ phi ngươi là đồng tham của ta, nếu không Hư cảnh của ta không thể cho một tồn tại tam giai tá túc được."
Hạ Nhược Tuyết đưa mắt nhìn Linh Kiếm Chân Quân, trong lòng không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Nàng thử thăm dò: "Ngài sợ ta sẽ phá hoại Hư cảnh này?"
Linh Kiếm Chân Quân không trả lời, nhưng cảm xúc trong mắt nàng đã nói lên tất cả.
Hạ Nhược Tuyết tiếp tục nói: "Thì ra thực lực hiện tại của ta đã có thể phá hoại thế giới này rồi."
Linh Kiếm Chân Quân khẽ cười lạnh một tiếng, lúc này mới trả lời: "Hiện giờ, Hư cảnh của bổn tọa đã liên kết với thiên địa chi khí bên ngoài, dù thực lực của ngươi có tăng lên gấp mười lần cũng không phá hư được nó."
Hạ Nhược Tuyết nghe xong, thoáng im lặng một lát lại mở miệng hỏi: "Ta hiểu rồi, nhưng nếu ta đã tu luyện đến tam giai, vì sao ta không có Hư cảnh?"
"Hừ!" Linh Kiếm Chân Quân hừ lạnh một tiếng nói: "Ai nói với ngươi là tam giai thì nhất định phải có Hư cảnh? Bên ngoài có rất nhiều tam giai yêu thú đều không có Hư cảnh cơ mà? Trên thực tế, nếu dựa theo phương pháp tu luyện của tu sĩ thượng cổ để tăng lên tới tam giai, thì tu sĩ đều không có Hư cảnh, vấn đề là chỉ những người có được linh căn mới đủ tư cách tu luyện theo phương pháp thượng cổ kia. Ngươi có thể hiểu là ở thời thượng cổ, rất ít nhân tài lấy được tư cách tu luyện, mà không giống như hiện tại, người người đều có thể dùng đồng tham đi tu luyện. Một loại pháp môn thấp kém như vậy tự nhiên sẽ bị đào thải... Mặc dù lúc này, trong cơ thể ngươi không có Hư cảnh, nhưng hẳn là đã có một viên Kim Đan. Nó chính là ngọn nguồn phát ra lực lượng của ngươi."
Hạ Nhược Tuyết nghe xong trong lòng khẽ động.
Nàng bắt đầu chuyên tâm đi cảm nhận luồng lực lượng ẩn chứa bên trong cơ thể mình.
Rất nhanh, nàng đã cảm nhận được một viên ma châu màu máu đang xoay tròn bên trong đan điền, không ngừng cung cấp lực lượng vô tận cho nàng.