Dương Chính Long nghe vậy, vẻ mặt trở nên ảm đạm, thoáng thở dài một hơi nói: "Chúng ta kiểm kê lại nhân số đi."
"Ta đã kiểm kê qua, ba người Lôi Bảo Sinh, Lưu Đồng Xương, Hàn Hồng Quang chết trận, những người khác đều còn sống." Một tu sĩ khác nói.
Sau khi ba cái tên kia được nói rõ ràng ra, vẻ mặt của mọi người đều trở nên ảm đạm, dù sao bọn họ cũng là đồng môn của mình, nhưng hôm nay đã chết rồi, thậm chí hài cốt cũng không còn.
Đối mặt với tam giai yêu thú, bọn họ dùng chiến trận hợp kích, không ngờ lại từ thịnh thành suy.
"Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Lần này, chúng ta đã tổn thất ba vị đồng môn, uy lực Thanh Lân Thủy Long Trận cũng giảm đi một chút."
"Đúng vậy, nhưng dù uy lực không giảm thì chúng ta cũng không đối phó được con Hỏa Long kia."
"Con Hỏa Long kia quá mạnh, chúng ta thực sự không đánh lại nó."
"Xem ra … cũng chỉ có thể từ bỏ chuyện giết chết con yêu thú này thôi." Một người trong đó thở dài một hơi nói.
"Tại nơi Hỏa Long trấn thủ, ít nhất cũng có ba cây Bàn Cổ Tu, nếu buông tha như vậy, thì quá là đáng tiếc rồi." Một tên tu sĩ khác lộ vẻ mặt tiếc nuối nói.
"Cũng không còn cách nào khác, đánh không lại thì biết làm như thế nào?" Một tu sĩ có vóc dáng thon dài, trẻ tuổi nói.
"Vương Khiếu Sơn, nếu không phải ngươi dẫn đầu chạy trốn, thì làm sao chúng ta có thể chết nhiều người như vậy?" Một người trong đó lớn tiếng chỉ trích.
"Chuyện này sao có thể trách ta được? Nếu không phải ta quyết đoán chạy trốn, thì toàn bộ chúng ta đều bị con Hỏa Long kia giết chết rồi." Vương Khiếu Sơn lớn tiếng quát lại.
"Không trách ngươi thì trách ai?"
"Muốn trách thì trách Dương Chính Long đi, nếu không phải Dương Chính Long tùy tiện khai chiến, sao chúng ta phải chật vật như thế?" Vương Khiếu Sơn đáp lại.
Thân là thủ lĩnh, sắc mặt Dương Chính Long bên kia cũng tràn ngập thống khổ, hẳn là đang tự trách chính mình nhiều lắm.
Tiếng cãi vã của những người khác liên tiếp vang lên, mọi người đều chỉ trích lẫn nhau, cục diện rơi vào một mảnh hỗn loạn.
"Mọi người đừng ồn ào nữa! Lúc này cãi nhau thì có ích lợi gì?" Dương Chính Long đứng lên rống to.
"Không sai! Lần này là do Dương mỗ chỉ huy thất bại, cái chết của ba vị đồng môn kia có liên quan rất lớn đến ta. Nếu các ngươi cho rằng Dương mỗ ta không xứng để lãnh đạo mọi người, thì cứ dứt khoán lựa chọn một người khác tới thay thế đi. Chúng ta muốn tạo thành chiến trận thì nhất định phải có một người làm hạch tâm trận pháp, ai muốn làm thì để cho người đó đi làm!" Dương Chính Long hét lớn.
Ánh mắt Lý Thủy Đạo chợt lóe, nhưng đương nhiên, hắn vẫn lựa chọn im lặng.
"Chủ trì chiến trận đương nhiên là Dương sư huynh tới làm rồi." Vương Khiếu Sơn là người mở miệng đầu tiên, những người cũng không dị nghị gì.
"Nếu đối phó với con Hỏa Long kia quá khó, không bằng chúng ta lựa chọn làm ngư ông đi." Hai mắt Vương Khiếu Sơn sáng lên, lập tức nói.
"Ý ngươi là để cho các đại môn phái khác đi lên, đối phó với con Hỏa Long kia, sau đó chúng ta nhân cơ hội này mà đắc lợi?"
Vương Khiếu Sơn gật đầu.
"Vấn đề là những đại môn phái khác không dễ mắc lừa như vậy, bọn họ nhất định sẽ đuổi chúng ta đi rồi mới xông vào chém giết với Hỏa Long."
"Vậy chúng ta cứ liên hợp với bọn họ, cùng nhau tiêu diệt Hỏa Long đi."
"Liên hợp cũng được, nhưng Bàn Cổ Tu bên trong sẽ chia như thế nào?"
"Đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến." Vương Khiếu Sơn cười lạnh nói.
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc...
Lực lượng không đủ thì phải giở âm mưu, từ xưa đến nay, người người đều làm như vậy.
Tất cả đám người đang có mặt ở đây đều là nhân tinh, sao có thể không biết hàm nghĩa ẩn sau bốn chữ ‘tùy cơ ứng biến’ này?
"Vương sư huynh, bãi cát bên kia có một nhóm người, thoạt nhìn rất giống tu sĩ của Ngũ Độc môn." Một tên tu sĩ áo lam lên tiếng báo cáo.
...apptruyen...
Trên một mảnh Sa địa bằng phẳng, nhóm tu sĩ Ngũ Độc môn với hơn hai mươi người đang xếp thành hàng hành tẩu. Bốn người cầm đầu lần lượt mặc những bộ y phục với bốn màu đỏ, xanh, lam, trắng khác nhau, trên những bộ y phục này lại được thêu mấy hình vẽ Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ.
Đoàn người bọn họ đang nhanh chóng đi lại trên mặt cát bằng phẳng.
Cách đó không xa, một nhóm tu sĩ áo lam vội vàng chạy đến.
Vừa nhìn thấy bọn họ, cả nhóm tu sĩ Ngũ Độc môn đều dừng bước.
Hai nhóm tu sĩ đứng đối mặt với nhau ở phía xa xa, bầu không khí chợt biến thành căng thẳng.
"Tại hạ là Dương Chính Long của Thương châu Thanh Lân Đường, muốn kết minh với quý phái, cùng tru sát Hỏa Long trên núi Hắc sơn." Dương Chính Long chỉ vào Hắc sơn phía sau nói.
Nhóm tu sĩ Ngũ Độc môn dồn dập đưa mắt nhìn về phía ngọn núi đen xa xa kia. Trên thực tế, bọn họ cũng cảm nhận được ở nơi đó đang tồn tại một con yêu thú mạnh mẽ, bởi vậy mới lên đường đi tìm kiếm.
Tu sĩ mặc áo bào Chu Tước nói: "Các ngươi đã đánh với con yêu thú kia rồi?"
"Không sai." Dương Chính Long trả lời.
“Con Yêu Long kia có năng lực gì? Thực lực ra sao?" Người mặc áo bào Bạch Hổ dò hỏi.
"Xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?" Dương Chính Long dò hỏi.
"Cứ gọi ta là Bạch Hổ."
"Bạch Hổ đạo hữu, chiến lực của con yêu thú này ít nhất cũng đạt đến tam giai trung bình trở lên, chúng ta dùng Thanh Lân Thủy Long Trận để đối kháng với nó, là muốn lấy thủy khắc hỏa, lại không ngờ hoàn cảnh bên trong Hắc sơn kia lại khô nóng, linh khí hệ thủy bị áp chế cực mạnh, khiến cho uy lực của trận pháp không hiện, lúc này mới suy tàn." Dương Chính Long thở dài một hơi nói.
"Ngươi muốn liên thủ cùng chúng ta để đối kháng con Hỏa Long kia?" Tu sĩ mặc áo bào Thanh Long mở miệng dò hỏi.
"Bên trong sào huyệt của con Hoả long kia có Bàn Cổ Tu không?"
"Có! Ít nhất là có ba cây, vẫn còn những món tứ giai linh vật khác nữa."
Vừa nghe vậy, tất cả đám tu sĩ Ngũ Độc môn đều lộ vẻ vui mừng.
Lần này, bọn họ tiến vào Tiên Đồ bí cảnh chỉ với một mục đích duy nhất là tìm Bàn Cổ Tu, đã tìm hơn nửa ngày, cuối cùng cũng thu được một chút tin tức.
"Chúng ta có thể cùng nhau liên thủ đối phó với con Hỏa Long kia, nhưng ba cây Bàn Cổ trong đó, chúng ta muốn toàn bộ." Tu sĩ mặc áo bào Chu Tước thử thăm dò một câu.
Sắc mặt Dương Chính Long trầm xuống: "Chỉ có thể cho các ngươi hai cây, những bảo vật khác, sẽ do chúng ta chọn trước."
Điều kiện này thực mê người...