Nam tử kia phản ứng vô cùng nhanh chóng, chỉ thấy bàn tay hắn khẽ lật, đã bắt lấy bộ móng vuốt của Đào Tông Tỳ. Lực lượng của hai người trực tiếp va chạm vào nhau, tạo thành một cơn chấn động mãnh liệt.
Đào Tông Tỳ thực sự không ngờ, người này chỉ dựa vào nhục thân của mình lại có thể đỡ được một đòn Thanh Lân Biến của gã?
Chẳng lẽ do gã bị thương quá nặng rồi?
Đào Tông Tỳ nhanh chóng phát hiện ra bản thân đã lực bất tòng tâm, trong bụng sôi trào, cảm giác buồn nôn ập đến, một dòng máu đen từ mắt, tai, miệng, mũi trào ra, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực gã.
Thân thể gã bắt đầu lay động, cuối cùng hoàn toàn vô lực ngã xuống đất.
Đôi mắt trợn trắng… Sinh mệnh của Đào Tông Tỳ đã kết thúc như vậy.
Ở trong một mảng lửa xanh cuồng vũ, thân thể Đào Tông Tỳ bị nó chậm rãi cắn nuốt.
Phảng phất như ngọn lửa xanh kia tự có sinh mệnh của chính mình, bởi vì mỗi một luồng hỏa quang đều giống như một con rắn màu xanh lục, bầy rắn linh hoạt xuyên qua thân thể Đào Tông Tỳ, hòa tan thân thể gã từng chút từng chút một…
Rất nhanh, trên mặt đất chẳng còn thân thể của Đào Tông Tỳ nữa, chỉ còn lại một chút dấu vết bị ăn mòn hòa tan.
Lý Thủy Đạo đã lấy đi túi trữ vật của Đào Tông Tỷ từ trước, đang dùng thần thức thăm dò những thứ bên trong.
Cùng lúc đó, Nam Cung Cầm cẩn thận chui từ bên trong mai rùa ra ngoài, trong ánh mắt ngập tràn cảnh giác.
Trong túi trữ vật của Đào Tông Tỳ kia cũng không có thứ gì đặc biệt, chỉ có một ít pháp khí và một đống tạp vật. Lý Thủy Đạo rút một thanh phi kiếm ra ngoài, cẩn thận quan sát. Trên thân phi kiếm tản ra một luồng hàn quang lạnh lẽo, hiển nhiên đây không phải vật phàm.
Hắn lại cầm một cái trận bàn ra. Phía trên trận bàn hiện đầy hoa văn phức tạp, hẳn là trận bàn dùng để bố trí trận pháp.
Tới cuối cùng, hắn rút một miếng ngọc bài thân phận từ trong túi trữ vật ra, phía trên có khắc ba chữ: Đào Tông Tỳ.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Lý Thủy Đạo lại cảm ứng được hai luồng bóng dáng đang bay vút từ tầng trời thấp tới đây. Hắn vội vàng thu túi trữ vật và đống đồ vật mình vừa lấy ra vào.
Rất nhanh, có hai gã tu sĩ mặc áo lam đã hạ xuống trước mặt Lý Thủy Đạo và Nam Cung Cầm. Một tu sĩ trong đó hỏi: "Các ngươi có thấy người của chúng ta không?"
Nam Cung Cầm lộ vẻ mặt cảnh giác, chỉ im lặng không nói gì. Lý Thủy Đạo lại thoáng mỉm cười nói: "Không có, cái gì cũng không thấy."
Lưu Dương Côn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết tích vừa bị thiêu đốt trên mặt đất, rõ ràng đó là hình bóng của một người.
"Ngươi!" Lưu Dương Côn vừa định rống giận, đã bị người bên cạnh giữ chặt lại.
"Lưu sư huynh, được rồi được rồi... Đúng là nơi này không có người của chúng ta, cáo từ." Một tu sĩ khác vội vàng lôi kéo Lưu Dương Côn, nhanh chóng phi độn sang một bên khác.
"Ngươi không nhìn ra nơi vừa rồi có dấu vết thiêu hủy thi thể?" Chờ bay được đoạn khá xa, Lưu Dương Côn mới mở miệng, giận dữ mắng mỏ đồng môn của mình.
"Đã nhìn ra. Nhưng chính vì đã nhìn ra, chúng ta mới phải mau chóng rút lui. Tên kia có thể giết người của chúng ta mà thần không biết quỷ không hay, chỉ sợ hai người chúng ta đối chọi với hắn cũng bị thiệt thòi." Đồng môn kia tận tình khuyên nhủ.
Lưu Dương Côn ngẫm lại mới thấy đúng là như thế thật.
"Người của chúng ta không thể chết vô ích được, mau nói việc này cho Dương sư huynh, để hắn đi xử trí!" Lưu Dương Côn lạnh giọng nói.
...apptruyen...
Sau khi hai người kia rời đi, Lý Thủy Đạo nói với Nam Cung Cầm: "Một mình ngươi trở về thung lũng trước, trên đường nhớ cẩn thận một chút."
"Ngươi thì sao?" Nam Cung Cầm quan tâm hỏi.
"Ta không lấy được Bàn Cổ Tu sẽ không rời đi." Lý Thủy Đạo nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, lại lấy một chiếc áo bào màu xanh từ trong túi trữ vật ra, khoác lên thân thể.
"Ngươi cầm cái mai rùa ấy đi, ta không cần nó nữa." Lý Thủy Đạo nhanh chóng dặn dò.
Chờ đến khi Nam Cung Cầm đã cất kỹ cái mai rùa nọ, đã nhìn thấy nam tử bên cạnh mình thay đổi một khuôn mặt khác rồi. Khuôn mặt hắn trở nên thanh tú, trên gương mặt lại lộ ra một luồng khí chất trầm ổn, mái tóc được buộc lên chỉnh tề, còn cắm một cây trâm cài tóc.
Đó chính là gương mặt của "Đào Tông Tỳ" đã hóa thành tro tàn kia.
Nam Cung Cầm biết, nếu mình còn tiếp tục đi theo đằng sau, chỉ biến thành gánh nặng cho hắn, vì thế không chút do dự, lập tức rời đi.
Một lát sau, Lưu Dương Côn dẫn theo bốn - năm tên tu sĩ mặc áo bào màu xanh đuổi đến nơi này, nhưng căn bản không nhìn thấy chiếc mai rùa lúc trước nữa.
"Đáng giận! Để hắn chạy thoát rồi." Lưu Dương Côn lộ vẻ mặt phẫn hận nói.
“Chúng ta cứ về cánh rừng bên kia hội hợp trước đã.”
"Dương sư huynh đang kiểm kê nhân thủ, cứ trở về cánh rừng bên kia trước đi, nhìn xem rốt cuộc là thiếu vị đồng môn nào."
Đào Tông Tỳ cũng ở trong đội ngũ này, hắn không nói gì, chỉ lộ vẻ mặt trầm ổn gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng đồng ý với ý kiến của nhóm sư huynh đệ.
Từ sau khi Lưu Dương Côn tìm được Đào Tông Tỳ, hắn vẫn luôn im lặng, không nói gì, dù phải nói chuyện cũng chỉ đơn giản là "Ừm, a, nha" vài tiếng.
Nhưng ngày thường, bản thân Đào Tông Tỳ này vốn ít nói như vậy, Lưu Dương Côn cũng không cảm thấy có bao nhiêu vấn đề.
Năm người bay dưới tầng trời thấp, như những con u linh nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, rốt cuộc cũng gặp được một đám tu sĩ Thanh Lân đường ở trong này.
"Rốt cuộc các ngươi đã trở lại rồi, có bắt được tên tán tu kia không?" Đại sư huynh Dương Chính Long ân cần hỏi han.
Lưu Dương Côn dữ tợn lắc đầu nói: "Không có, đã để bọn họ chạy thoát rồi, nhưng ta vẫn nhớ kỹ đôi cẩu nam nữ kia. Đến lúc đó, chúng ta nhất định phải canh giữ ở cửa thông đạo, tuyệt đối không để bọn họ dễ dàng rời đi!"