Nếu thật sự không thể rời khỏi nơi này… Lý Thủy Đạo cũng chỉ có thể thử đột phá tới "Nạp Hư cảnh" ở trong bí cảnh mà thôi.
Vốn dĩ hắn định an tĩnh tu hành trên xà nhà, cảm ngộ thiên địa linh khí, nhưng nơi này vẫn còn một con rắn lớn khác đang ẩn núp. Loại tình huống bất ổn ấy khiến hắn không thể không một lần nữa suy nghĩ lại về địa điểm tu hành.
Về phần tòa tế đàn bên kia, dù có chút hung hiểm, nhưng cũng được coi là một nơi tương đối an toàn.
Tuy bên dưới tế đàn có yêu thú đang thủ hộ, nhưng nhờ vào mai rùa ngăn cách, hẳn là hắn có thể che giấu khí tức tấn cấp tam giai của mình.
Dưới xà nhà bằng gỗ, là một cái hang sâu không thấy đáy, phảng phất như nó trực tiếp đi thông tới địa ngục vậy. Từng luồng âm phong thổi tới, khiến người ta sởn cả da gà.
Chờ cho đến khi con tam giai xà yêu kia bò ra khỏi nơi này, Lý Thủy Đạo và Nam Cung Cầm đã quyết đoán chui ra khỏi chiếc mai rùa nọ.
"Xuống!" Lý Thủy Đạo lạnh giọng ra lệnh.
Nam Cung Cầm không dám cãi lời, chỉ có thể nhảy xuống khỏi cái xà gỗ dưới chân.
Bên dưới vách núi đen là một tòa tế đàn cao ngất, bên dưới tế đàn lại có một con tam giai yêu thú cường đại.
Hai người thu liễm khí tức, thậm chí còn không dám dùng độn quang, cứ lặng lẽ như hai hạt bụi, phiêu phiêu đãng đãng hạ xuống nơi này.
Lúc trước, miếng ngọc bội ra vào bình an đã bị Lý Thủy Đạo bẻ gãy, hắn hoàn toàn không biết con đường phía trước là họa là phúc hay hung cát thế nào.
Vần đề là lần này bọn họ muốn đi, nhất định phải đi, mà không muốn đi cũng nhất định phải đi. Bởi vậy mới nói, biết thì có tác dụng gì? Bọn họ vốn không có lựa chọn!
Hắn chỉ biết, mình tuyệt đối không thể chen chúc ở trong cái mai rùa kia cùng Nam Cung Cầm cả đời được.
Xuyên qua tầng sương mù, tòa tế đàn cao ngất kia đã gần ngay trước mắt. Đó là một tòa tế đàn hoang dã mà cổ xưa, nguyên thủy mà thần bí.
Khu vực trung tâm tế đàn có một cái ao màu đen, giống như một hố đen thâm thúy, có thể cắn nuốt toàn bộ ánh sáng chung quanh.
Có lẽ đối với Thiên Thần, nó cũng chỉ là một chén nước đen, nhưng đối với đám nhân loại như hắn, nó chính là một hồ nước màu đen.
Hai người đáp xuống đất, cái mai rùa rơi xuống bên cạnh Hắc trì.
Nam Cung Cầm chui vào trong mai rùa trước, Lý Thủy Đạo cũng theo sát phía sau nàng, lập tức chui vào bên trong.
Ở bên trong mai rùa, hai người hướng ánh mắt đầy căng thẳng của mình xuyên qua khe hở trên mai rùa, quan sát tình huống bên ngoài.
Dường như tất cả mọi thứ bên ngoài đều bình thường...
Đột nhiên, trong đêm tối chợt xuất hiện hai ngọn đèn màu vàng sáng ngời. Đó là hai con ngươi khủng bố của tam giai yêu thú thủ hộ nơi này.
Con yêu thú ấy có thân hình vô cùng cao lớn, trên người được bao trùm bởi một tầng lân giáp thật dày, phảng phất như đang khoác lên người một tầng áo giáp kiên cố không thể phá vỡ. Cái đuôi của nó tráng kiện hữu lực, khi vung lên sẽ cảm nhận được lực lượng cường đại vô cùng.
Cặp mắt màu vàng kia đang nhìn chằm chằm vào chiếc mai rùa, bên trong tràn đầy nghi hoặc và cảnh giác.
Con yêu thú này chỉ có tam giai hạ phẩm, với hình dạng bên ngoài giống như mãnh hổ, không phải là con yêu thú kia!
Lý Thủy Đạo lập tức nhận ra nó không phải là con yêu thú chân chính đang thủ vệ tòa tế đàn này. Nói cách khác, tòa tế đàn này cực kỳ rộng lớn, rõ ràng là ở nơi đây, không chỉ có một con tam giai yêu thú.
Vấn đề là hai người bọn họ rơi từ trên xà nhà xuống đây, lại không phát hiện ra con yêu thú này?
Ngay lúc Lý Thủy Đạo đang nghi hoặc không thôi, đột nhiên hắn lại phát hiện con yêu thú kia vừa sinh ra hứng thú đối với chiếc mai rùa của bọn họ. Chỉ thấy nó dùng bộ móng vuốt sắc bén của mình để cào lên mai rùa, dường như đang muốn thăm dò một điều gì đó. Lại thấy lỗ tai của nó khe khẽ rung động, bên trong đôi mắt màu vàng rực toát lên một loại cảm xúc giảo hoạt và tò mò.
Đột nhiên, con yêu thú kia lại phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, nó dùng cái đuôi cường tráng của mình cuốn cái mai rùa kia lên, muốn mở nó ra.
Động tác của yêu thú cực kỳ nhanh chóng mà chính xác, hiển nhiên nó đang cảm thấy vô cùng hứng thú đối với "món đồ chơi" mới mẻ này.
Tim Lý Thủy Đạo bắt đầu đập thình thịch, nếu cái mai rùa bị tổn hại, khí tức của hai người sẽ lộ ra ngoài, đến lúc ấy, cũng chỉ có thể triển khai một hồi sinh tử quyết chiến với con yêu thú này.
Con yêu thú nọ ôm lấy chiếc mai rùa đùa nghịch trong chốc lát, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm hai cái, sau đó mới dùng hai cánh tay ôm chặt nó vào trong ngực.
Rất nhanh, một luồng hắc quang mơ hồ lưu chuyển trên người nó, vậy mà nó trực tiếp ẩn thân rồi?
Bên cạnh Hắc Trì...
Cái mai rùa vừa rồi đã biến mất không một dấu vết. Nó đang được con yêu thú có hình dạng giống mãnh hổ kia coi như một món đồ chơi mà ôm vào trong ngực.
Yêu thú ẩn thân, mai rùa cũng ẩn thân theo.
Đến tận lúc này, Lý Thủy Đạo mới hiểu được mọi chuyện, hóa ra dưới tình huống bình thường, con yêu thú mặt to này vẫn luôn ẩn thân trong tế đàn, bất cứ một tu sĩ nào muốn lặng lẽ đi vào tế đàn đều bị nó đánh lén.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn và Nam Cung Cầm rơi từ trên xà nhà xuống, còn nhặt được cái mạng về, thật không dễ dàng gì.
Hiện giờ, hai người đang ở trong cái mai rùa này, hướng xuống bên dưới là cái mũi của yêu thú, ngửa mặt lên trên cũng là cái mũi của yêu thú, tuyệt đối không thể động đậy.
Dưới tình huống này, đừng nói là tấn cấp tam giai, ngay cả nói chuyện bọn họ cũng không dám.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua...
Hai người lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì...
...apptruyen...
Vân Vô Cực cầm quyển trục trong tay, vẻ mặt có chút kích động nói: "Chư vị, đây chính là một cánh cửa đá cuối cùng."
Giọng nói của lão mang theo một loại kích động khó có thể kiềm chế nổi: "Chúng ta trải qua trăm cay nghìn đắng, rốt cục cũng đi tới nơi này. Chỉ cần mở cánh cửa này ra, là có thể nhận được vô thượng bí bảo."