Nhóm tu sĩ bốn phía nghe vậy, hai mắt đều tỏa sáng. Bọn họ tiến vào nơi đây, một đường đi tới, thế như chẻ tre, chém giết yêu thú tam giai như giết gà thịt dê, thoải mái dị thường.
Một đám người chậm rãi bay về phía trước cửa đá.
Đột nhiên, ba con cự thú toàn thân màu đen kịt như hòa vào bóng đêm trực tiếp lao ra từ trong bóng tối, tạo thành một cơn cuồng phong hung hãn dị thường.
Bọn chúng có hình thể khổng lồ, có hàm răng nhọn như trăng non, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt và tàn nhẫn.
"Là Huyễn Nguyệt Hắc Hổ!" Có tu sĩ kinh hô lên tiếng.
Những con hổ đen này có động tác vô cùng mau lẹ, gần như chỉ trong khoảnh khắc, chúng nó đã vòng ra sau lưng nhóm tu sĩ, đột nhiên phát động công kích.
Máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp kết thành chiến trận, đã mất mạng dưới suối vàng.
Nhóm tu sĩ Phong Hồn Tông đứng mũi chịu sào, chỉ trong khoảnh khắc đã tử thương thảm trọng. Thủ lĩnh của bọn họ cũng chết dưới móng vuốt sắc bén của hắc hổ.
"Đừng hoảng hốt, theo ta lên!" Ngay tại thời khắc nguy cấp này, một thanh âm hùng hồn chợt vang lên.
Chỉ thấy Dương Chính Long đứng ra, lại dẫn theo hơn ba mươi tu sĩ của Thanh Lân đường và Ngũ Độc môn nhanh chóng tạo thành chiến trận.
Trên người bọn họ lóe lên một mảnh quang mang màu thủy lam sáng bóng, phảng phất như đã hóa thành một con Cự Long chân chính, phát động công kích mãnh liệt về phía ba con Hắc Hổ kia.
Thanh Lân Thủy Long Trận đi đến đâu, bọt nước văng lên đến đó, uy lực kinh người.
Một con Huyễn Nguyệt Hắc Hổ bị Thủy Long đánh trúng, chỉ trong nháy mắt đã bị lực đạo cường đại nọ đánh bay ra ngoài, nặng nề đâm vào trên vách đá, phát ra tiếng vang thật lớn.
Cùng lúc ấy, hai con hắc hổ khác cũng bị Thủy Long Trận vây khốn chặt chẽ, không cách nào nhúc nhích.
"Giết!" Dương Chính Long ra lệnh một tiếng, uy lực Thủy Long Trận càng thêm lớn, vô số thủy tiễn bắn về phía hắc hổ, đánh cho nó da tróc thịt bong.
Tại thời điểm Vân Mãng kiếm phái cùng Bích Hải Môn vất vả lắm mỡi tạo thành chiến trận, thì Dương Chính Long bên này đã kết thúc chiến đấu, ba con Huyễn Nguyệt Hắc Hổ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Trải qua một hồi đại chiến, Dương Chính Long liên tiếp chém giết ba con yêu thú cường đại, đội ngũ của bọn họ lại một lần nữa thể hiện ra chiến lực hung ác của mình.
Năm tên tu sĩ Phong Hồn Tông còn lại thấy thế, đều hướng về phía Dương Chính Long tỏ vẻ nguyện ý gia nhập vào Thanh Lân Thủy Long Trận. Nhưng Dương Chính Long lắc lắc đầu nói: "Hành trình tiến vào bí cảnh sắp kết thúc. Lúc này, các ngươi gia nhập, uy lực của trận pháp gia tăng cũng có hạn. Huống chi, muốn gia nhập vào chiến trận lại cần khá nhiều thời gian để làm quen với tiết tấu, chúng ta thực sự không đủ thời gian cho các ngươi làm quen với nó."
"Chín gốc Bàn Cổ Tu của Phong Hồn Tông, các ngươi mang về đi. Trận chiến kế tiếp không cần đến các ngươi nữa." Vân Vô Cực cao giọng nói.
Nghe được lời ấy, nhóm tu sĩ còn sót lại của Phong Hồn tông đều lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, cả đám rối rít mở miệng tạ ơn rồi rời đi.
"Mở cửa!" Vân Vô Cực chỉ huy đám thuộc hạ của tông môn mở ra cánh cửa cuối cùng.
"Vân chưởng môn, cứ bình tĩnh chớ vội!" Đột nhiên Bích Hải môn Long Phi Vân lại mở miệng nói.
"Long đạo hữu có chuyện gì ư?"
"Xin hãy nói cho chúng ta biết, rốt cuộc là đằng sau cánh cửa này đang ẩn giấu món trọng bảo gì?" Long Vân Phi dò hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng khẳng định nó chính là một món bảo vật có giá trị vượt xa Bàn Cổ Tu." Vân Vô Cực cười cười giải thích.
"Vân đạo hữu đến nơi này không phải chỉ vì Bàn Cổ Tu chứ? Theo ta cảm nhận, dường như ngươi còn có mục đích khác, vẫn nên nói rõ ra thì hơn." Long Vân Phi cười nói.
"Đúng vậy, Long đạo hữu nói không sai. Nếu Vân đạo hữu không chịu nói rõ ràng, chỉ sợ lần này, Vân Mãng kiếm phái các ngươi sẽ phải một mình đối mặt với đám yêu thú phía sau cánh cửa." Dương Chính Long cũng nói theo giúp.
Phải biết rằng, không phải chỗ nào bên trong Tiên Đồ bí cảnh này cũng có tam giai yêu thú. Dù ở bên trong Hoang Vu cổ thành này có nhiều tam giai yêu thú đến mấy, cũng không đủ để chia cắt cho hơn ba mươi môn phái bọn họ.
Thậm chí vì chém giết tam giai yêu thú mà có môn phái đã tạo thành chiến trận, trực tiếp ra tay chém giết với nhau trước.
Theo tình huống hiện tại, ở trong tay chưởng môn Vân Vô Cực của Vân Mãng kiếm phái có một kiện "Bí bảo" có thể dễ dàng tìm được tam giai yêu thú. Bởi vậy lão mới dễ dàng triệu tập được bốn môn phái, thậm chí bên trong những môn phái này còn có cả Ngũ Độc môn.
Vốn dĩ Dương Chính Long, Huyền Vũ, Long Vân Phi đi theo phía sau Vân Vô Cực chỉ vì "Bàn Cổ Tu", nhưng hợp tác đến tận lúc này, mọi người đều nhận thấy biểu hiện của Vân Vô Cực kia rất bất thường, mục đích của lão còn sâu xa hơn, tuyệt đối không chỉ là Bàn Cổ Tu như bọn họ từng suy nghĩ.
Nói cách khác, chuyện đã đến nước này, Vân Vô Cực không thể dùng cái cớ là một kiện bí bảo để lừa gạt bọn họ được nữa.
Vân Vô Cực trầm mặc một lát, sau đó dứt khoát gọi Dương Chính Long của Thanh Lân đường, Huyền Vũ của Ngũ Độc môn và Long Vân của Bích Hải môn cùng bay sang một bên.
Bốn người dùng truyền âm nhập mật thuật nói nhỏ hồi lâu...
Sau khi quá trình thương nghị chấm dứt, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.
"Mở cửa!" Đến đây, Vân Vô Cực trực tiếp chỉ huy đám môn nhân đệ tử của mình dùng bí pháp mở ra cánh cửa cuối cùng.
Chỉ thấy nhóm tu sĩ áo trắng của Vân Mãng kiếm phái nhanh chóng đứng thành một hàng dài, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết, hướng thẳng vào cánh cửa đá cực lớn cuối cùng.
Vô số phù quang nhanh chóng lưu chuyển phía trên cửa đá, vậy mà cánh cửa này lại chậm rãi mở ra. Ngay khi một khe hở xuất hiện, một luồng yêu khí mãnh liệt lập tức đập thẳng vào mặt, khiến người ta sợ hãi.
"Mọi người cẩn thận, khẳng định là yêu thú này không tầm thường." Dương Chính Long nhắc nhở.
Cả đám người đều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nghênh đón quân địch!