Một con yêu thú với thân hình khổng lồ lập tức từ trong cửa lớn lao ra. Bộ lân giáp toàn thân nó không ngừng lóe lên một mảnh quang mang băng lãnh, hai mắt đỏ thẫm, miệng phun sương độc.
"Đây là Bích Lân Thú tam giai đỉnh phong!" Có tu sĩ kinh hô.
"Lên!" Dương Chính Long cầm trận bàn, một tay kết ấn, thấp giọng niệm chân ngôn.
Sau khi chiến trận khởi động, một cột nước lấp lánh lập tức xuất hiện ngay giữa không trung, trực tiếp xông thẳng lên trời. Cột nước nọ dần dần hóa thành một con Thủy Long màu xanh lam, bay múa vòng quanh, thanh thế rung trời.
"Sắc!" Dương Chính Long lại mở miệng quát lên, trong thanh âm tràn ngập uy nghiêm.
(Sắc ở đây là sắc lệnh.)
Thủy Long nhận lệnh, đột ngột lao xuống, xông thẳng về phía Bích Lân Thú tam giai đỉnh phong, Bích Lân Thú cũng không chịu thua kém, lập tức mở miệng rít gào, nghênh đón Thủy Long bằng một đòn công kích cực mạnh, lân giáp toàn thân nó lóe lên một mảnh quang mang lạnh như băng.
Nhưng uy lực đến từ một đòn của Thủy Long lại vượt xa khả năng chống đỡ của những con yêu thú bình thường khác, chỉ thấy nó dùng một loại lực lượng không gì sánh kịp, để hung hăng va chạm vào người Bích Lân Thú, trực tiếp đánh bay đối thủ ra ngoài.
Đương nhiên, nói gì thì nói Bích Lân Thú cũng là yêu thú tam giai đỉnh phong, thực lực không phải chuyện đùa. Nó đột ngột phát lực, mạnh mẽ bứt khỏi sự trói buộc của Thủy Long, đồng thời trong cái miệng khổng lồ của nó cũng phun ra một mảnh sương độc.
Sương độc nhanh chóng lan tràn trong không trung, tản ra mùi tanh tưởi nồng nặc.
Dương Chính Long thấy vậy, lập tức cao giọng quát: "Thanh Lân Hộ Thân!"
Thủy Long nhận lệnh, nhanh chóng hóa thành một vòng tròn vây Bích Lân Thú vào giữa.
Long Vân Phi đang đứng bên ngoài quan sát, vừa thấy thời cơ, lập lức cao giọng quát: "Bích Hải Thanh Ba Trận!"
Ngay sau đó, từng gợn sóng màu xanh lục xuất phát từ trong tay đám đệ tử Bích Hải Môn nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, tạo thành một vòng xoáy màu xanh lục cực lớn. Bên trong vòng xoáy ẩn chứa một luồng lực hút cường đại, không ngừng gây ảnh hưởng đến Bích Lân Thú.
Hai tòa trận pháp đều là trận pháp hệ thủy, có thể hỗ trợ lẫn nhau, sau khi dung hợp, uy lực càng tăng thêm gấp bội.
Trải qua một hồi chém giết vô cùng kịch liệt, Bích Lân Thú dã bị đánh chết.
"Tại sao không có Bàn Cổ Tu?" Một gã đệ tử Ngũ Độc môn lớn tiếng chất vấn, trên mặt tràn đầy bất mãn và nghi hoặc.
"Ba con Huyễn Nguyệt Hắc Hổ vừa bị giết kia cũng không có Bàn Cổ Tu." Một gã tu sĩ Bích Hải môn lớn tiếng chất vấn.
"Chúng ta giết tới giết lui như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Một tu sĩ Vân Mãng kiếm phái lớn tiếng hỏi, hiển nhiên người này đang cực kỳ bất mãn với tình hình trước mắt.
Tu sĩ của bốn phái có hơn trăm người, ai nấy đều nhao nhao lớn tiếng, muốn biểu đạt sự bất mãn và nghi hoặc trong lòng mình. Đương nhiên, biểu đạt bất mãn chỉ là mượn cớ, mục đích chân chính của bọn họ chính là được chia nhiều lợi ích hơn.
Vừa rồi, khi Vân Vô Cực lôi kéo Huyền Vũ, Dương Chính Long và Long Vân Phi bay ra bên ngoài, âm thầm mở cuộc họp riêng, tu sĩ bốn phái bọn họ cũng xì xào bàn tán y như vậy.
Đối với bọn họ, tranh đoạt Bàn Cổ Tu vốn chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ không thể tự mình luyện chế "Tiên Khiếu Đan", chỉ có thể phụ thuộc vào tông môn, nói đơn giản là nộp Bàn Cổ Tu lên tông môn, thu hoạch một chút điểm cống hiến ít ỏi đến đáng thương, sau đó lại kỳ vọng vào tông môn bố thí, cung cấp một chút tài nguyên hữu dụng cho bọn họ tấn cấp tam giai.
Nhưng đương nhiên, Tiên Khiếu Đan thì tuyệt đối không thể!
Vật kia chính là thứ mà đám tộc nhân dòng chính của các đại thế gia cũng đang xếp hàng chờ đến lượt, sao có phần của bọn họ đây?
Đứng trước tình huống như vậy, kể cả khi bọn họ có thiên phú kinh tài tuyệt diễm hơn nữa, nếu không thể tự mình khai ngộ đột phá tam giai, thì tới cuối cùng, cũng chỉ có thể hao hết thọ nguyên, tọa hóa mà chết thôi.
"Ầm ĩ cái gì vậy?" Vân Vô Cực lạnh lùng quát lớn, trong giọng nói mang theo uy nghiêm tuyệt đối không cho phép nghi ngờ: "Công danh lợi lộc, há có thể nói hết ra?"
Nói xong, lão ngừng lại, đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi ánh mắt lão lia đến, đám kiếm tu Vân Mãng kiếm phái nhao nhao cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Một tu sĩ trong đó cả gan hỏi: "Xin hỏi chư vị tiền bối, chúng ta vào sinh ra tử như vậy, đến tột cùng là vì loại bí bảo nào? Mong các vị vui lòng chỉ giáo cho."
"Đúng vậy, không thể để chúng ta đi liều mạng mà trong đầu một mực mơ mơ màng màng như vậy được."
"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải xuất lực, nhưng các ngươi lại ra vẻ ta đây tự cao tự đại?"
"Dù các ngươi muốn lấy, cũng phải nói cho chúng ta biết đó là thứ gì chứ?"
Nhóm tu sĩ nhao nhao phụ họa, có vẻ kích động và phẫn nộ vô cùng.
Vân Vô Cực hít sâu một hơi, trong lòng có chút do dự. Lão biết rõ, một khi bí mật này bị vạch trần, tất sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn. Vấn đề là chuyện đã đến nước này, nếu không nói ra, chỉ e cục diện càng khó khống chế.
Lúc này, tu sĩ bốn phái đã hình thành nên trận thế giằng co với bốn người Vân Vô Cực, Huyền Vũ, Dương Chính Long và Long Vân Phi, bầu không khí căng thẳng như dây đàn.
Vân Vô Cực và Dương Chính Long lộ vẻ do dự, ánh mắt bọn họ di chuyển giữa đám người xung quanh, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.
Long Vân Phi lạnh lùng quét mắt nhìn đám đệ tử môn nhân của mình, trong ánh mắt lóe lên một mảnh hàn ý dày đặc, hệt như một con mãnh thú sắp nổi điên.
Huyền Vũ của Ngũ Độc môn càng trực tiếp rống lên quát tháo đám người bên dưới. Gã vốn là người có địa vị yếu nhất trong đám người, bởi vì bản thân vẫn phải phụ thuộc vào Dương Chính Long bố trí Thanh Lân Thủy Long Chiến Trận, nói gã là thủ lĩnh của nhóm tu sĩ Ngũ Độc môn, còn không bằng nói gã là tiểu tùy tùng của Dương Chính Long.
Điều này vẫn một mực làm gã cảm thấy mất mặt, không dám gặp người, hôm nay đột nhiên bắt được cơ hội, đương nhiên phải phát uy, tìm lại cho mình chút thể diện.