Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Là Người Thiện Tâm, Nên Cho Một Đao Thống Khoái!!!

Chương 81: Là Người Thiện Tâm, Nên Cho Một Đao Thống Khoái!!! Chương 81: Là Người Thiện Tâm, Nên Cho Một Đao Thống Khoái!!!

"Ha ha ha ha... Một phàm nhân, còn dám uy hiếp tứ gia ngươi?" Hiển nhiên Lý Hạo Vân chẳng thèm để ý đến lời uy hiếp của Lâm Duẫn Chí. Ông ấy cười lạnh rồi hung hăng vung lên một cái tát, chưởng phong sắc bén lập tức bay trong không khí.

Lâm Duẫn Chí bị một bạt tai này đánh bay.

Lý Hạo Vân lại nhân cơ hội, đá Lâm Duẫn Chí thêm hai cước, để gã cuộn tròn người, đầy thống khổ mà té dưới mặt đất.

Khóe miệng Lâm Duẫn Chí giàn giụa máu tươi, nhưng trong mắt gã lại lóe lên một chút quang mang quật cường.

Phải biết rằng, chính vì viên Huyết Văn Ngọc Khuê này mà mấy ngàn nhân khẩu của Lâm gia bọn họ đã bị Thanh Lân đường đồ sát hầu như không còn.

Loại bảo vật bậc ấy, sao có thể tùy tiện để rơi vào tay kẻ khác ?

Đêm khuya...

Một con Hắc Mao Ưng Chuẩn không ngừng lượn vòng rồi từ từ hạ xuống đất, lại mượn đêm tối che giấu, cuối cùng mới lặng yên không một tiếng động rơi vào chuồng thú của Lý gia.

Trong chuồng thú này đang giam giữ một phàm nhân: Lâm Duẫn Chí.

Tuy người này có chút võ công, nhưng chẳng người nào trong Lý gia thèm để gã vào mắt, thậm chí trong chuồng thú còn chẳng có người trông coi.

Trên mặt Lâm Duẫn Chí có vết thương, khóe miệng còn vương máu.

Đường Ngân Đông đến gần, thân thiết hỏi han: "Chí Nhi, ngươi không sao chứ?"

Lâm Duẫn Chí dùng sức mà bò dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Ngân Đông, cất giọng kiên định nói: "Giúp ta giết một người."

Đường Ngân Đông có chút sửng sốt, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên khó xử, nói: "Lý gia này chính là gia tộc tu tiên của Ngũ Độc môn, chúng ta phải làm việc cẩn thận. Trong gia tộc bọn họ, không chỉ có một cao thủ Dung Linh cảnh thôi đâu."

"Người này phải giết, hắn đã đoạt đi Huyết Văn Ngọc Khuê, chúng ta phải giành lại." Lâm Duẫn Chí lộ vẻ mặt vặn vẹo.

Đường Ngân Đông nghe được lời ấy, con ngươi lập tức co rút lại, trong lòng gã cũng dấy lên nỗi căm giận ngút trời.

Một vầng trăng sáng treo cao trên không trung gia tộc Lý thị tại Thần Mộc thành.

Dưới ánh trăng, một mình Lý Hạo Vân ngồi trên ghế trúc, một bàn tay mân mê Huyết Văn Ngọc Khuê, tay kia lại xoa xoa chân mình.

Bên trên khối Huyết Văn Ngọc Khuê này đầy những đường văn lộ rắc rối phức tạp, giống như mê cung, nhìn vào khó mà hiểu được.

Cùng lúc ấy, ánh trăng vằng vặc phản chiếu lên khối Ngọc Khuê, lập tức làm nổi bật lên một mảnh hào quang màu đỏ mơ hồ, càng minh chứng cho sự bất phàm của vật ấy.

Trong phòng truyền đến giọng nói của một vị phụ nhân, mang theo chút bất mãn: "Đã trễ thế này còn không đi ngủ?"

"Lão bà tử, bà cứ ngủ đi trước, ta còn có việc." Lý Hạo Vân chỉ đáp lại một câu như vậy, hai mắt vẫn đang chuyên chú quan sát khối Ngọc Khuê trong tay.

Nhưng đúng vào lúc ấy, sau quá trình ánh trăng liên tục chiếu xuống, những đường văn lộ trên khối Ngọc Khuê kia dần dần tản ra một chút quang mang mỏng manh, những chuỗi văn tự màu đỏ lập tức ánh vào mi mắt Lý Hạo Vân.

Ông ta lẩm nhẩm đọc từng chữ: "Huyết cốt sơ hiện, oán linh tô tỉnh, hợp ta tâm thần, thành ta chí cường..."

[ Dịch nghĩa: Huyết cốt vừa hiện, oán linh thức tỉnh, dung hợp với tâm thần ta, sẽ thành chí cường của ta ]

Tim Lý Hạo Vân đập thình thịch!

Ông ta biết mình đã nhặt được bảo rồi, Ngọc Khuê này tuyệt đối không phải vật phàm.

Đột nhiên, cuồng phong nổi lên trên đỉnh đầu.

Một cái bóng đen thật lớn lập tức từ trên trời giáng xuống. Móng vuốt của Hắc Mao Ưng Chuẩn nhanh như cắt xỏ xuyên qua thân thể ông ấy...

"Bọn chuột nhắt phương nào!" Một luồng thần niệm hùng hậu trực tiếp tập trung vào Hắc Mao Ưng Chuẩn: "Dám đến Lý gia ta giương oai, nạp mạng đi!"

Lời còn chưa dứt, đã thấy bóng dáng kia trực tiếp nhằm thẳng về phía Hắc Mao Ưng Chuẩn đang bay giữa không trung.

Dường như Hắc Mao Ưng Chuẩn cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó lập tức vỗ cánh nhanh chóng bay đi, chạy trốn.

...

Trong rừng, Hắc sơn.

Lý Thủy Đạo gõ gõ bình dược trên tay, bên trong không còn một viên Giải Độc Đan nào. Hiển nhiên thằng ngốc Đường Ngân Đông nọ đã ăn sạch toàn bộ Giải Độc Đan của hắn rồi.

Phải biết rằng, Giải Độc Đan này cũng không thể chân chính giải độc được, nó chỉ có thể pha loãng độc tính mà thôi, hơn nữa loại thuốc này còn kháng dược tính rất mạnh.

Hiện giờ, Đường Ngân Đông đã hoàn toàn trở nên ngốc nghếch, có hỏi cũng không nhận được thông tin gì nữa.

Từ nay về sau, gã chính là một thằng ngốc vui vẻ, đã bị chặt đứt tay chân, chỉ có thể chậm rãi trường đi trong núi rừng này.

Nếu để mặc gã như vậy, chẳng phải đã quá tàn nhẫn rồi?

Là một người có thiện tâm, nên cho gã một đao thống khoái!

Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia quang mang nhân từ, chỉ thấy kiếm quang trên tay hắn lướt qua, một luồng hàn quang màu bạc chém tới, đầu Đường Ngân Đông đã rơi xuống đất, máu tươi văng ra ngoài.

Sau đó, hắn dùng dây thừng buộc cái đầu của Đường Ngân Đông vào bên hông của mình, muốn cầm vật ấy đi giao cho Lý Thủy Đình, dùng để tế điện tứ thúc trên trời có linh thiêng, coi như lợi dụng phế vật.

"Nhược Tuyết, không còn chuyện gì nữa rồi, chúng ta về nhà đi." Lý Thủy Đạo ôm Hạ Nhược Tuyết, nhanh chóng lướt qua khu rừng nọ.

Chỉ trong giây lát đã không còn bóng dáng.

...

Trong tiểu viện của gia tộc Lý thị, Thần Mộc thành.

Lý Thủy Đạo và Hạ Nhược Tuyết ngồi bên nhau, lặng lẽ thưởng thức nước trà trong chén.

Mùi thơm ấm áp của trà tràn ngập trong không khí, dựng nên một bầu không khí yên lặng mà ấm áp.

Lý Thủy Đạo tự mình châm trà cho Hạ Nhược Tuyết, trong ánh mắt lộ ra một tia dịu dàng và quan tâm.

Dần dần... Không khí xung quanh hai người đã xuất hiện một chút tâm linh tương thông.

"Đột nhiên nàng lại muốn đi du lịch, có phải đã bị một thứ gì đó đặc thù ảnh hưởng đến không?" Đột nhiên Lý Thủy Đạo mở miệng dò hỏi.

Hạ Nhược Tuyết cau mày lắc lắc đầu.

Tuy chuyện nàng là đồng tham của Lâm Duẫn Chí, có chút không sao tin nổi, nhưng chuyến du lịch kia lại do bản thân nàng chân chân chính chính muốn thay đổi hoàn cảnh một chút... Nói đơn giản là sau khi biết cơ thể mình đang dựng dực một sinh mệnh mới, bỗng nhiên trong lòng lại có khát khao muốn được ra bên ngoài du lịch.

Nhưng vì sao tự dưng nàng lại có mong ước như vậy?

"Ta không biết..." Hạ Nhược Tuyết chậm rãi nói.

Bởi vì sau khi suy nghĩ cặn kẽ một hồi, chính bản thân nàng cũng không dám chắc, rốt cuộc là tư tưởng của mình có bị Lâm Duẫn Chí kia ảnh hưởng tới hay không.

Bình Luận (0)
Comment