Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 82 - Chương 82: Manh Mối!!!

Chương 82: Manh Mối!!! Chương 82: Manh Mối!!!

Sau khi Lý Thủy Đạo im lặng thật lâu, hắn mới tiếp tục hỏi: "Nàng vốn xuất thân là giang hồ khách, vậy có học qua loại nội công tâm pháp đặc thù nào hay không?"

Dựa theo suy đoán của Lý Thủy Đạo, Hạ Nhược Tuyết không thể vô duyên vô cớ mà trở thành đồng tham của Lâm Duẫn Chí được, trong này tất có nguyên nhân.

Hạ Nhược Tuyết nghe vậy, mới nhớ lại quá khứ của chính mình, sau khi im lặng thật lâu, nàng mới nói: “Từ nhỏ ta đã sinh sống tại một làng chài, nơi ấy từng gặp phải một trận ôn dịch, cả thôn chỉ còn lại một mình ta sống sót. Sau đó, dưỡng phụ đã truyền cho ta một môn võ công, nhưng đây chỉ là một loại võ công giang hồ bình thường, nó tên là Lạc Phượng Thập Tam Đao, không phải nội công tâm pháp đặc thù gì."

Không phải công pháp sao?

Ban đầu, Lý Thủy Đạo vốn suy đoán rằng, Hạ Nhược Tuyết đã tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó, mới trở thành đồng tham không thể thiếu của《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》, nhưng theo lời nàng kể, hiển nhiên suy đoán này không đúng, có lẽ nguyên nhân của chuyện này nằm tại trận ôn dịch kia.

"Tuyết Nhi, nàng có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra trong trận ôn dịch trước kia cho ta nghe không?"Lý Thủy Đạo dò hỏi.

Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ nhắm hai mắt lại, trong đầu dần dần hồi tưởng về chuyện cũ khi xưa, rồi nhẹ giọng nói: "Đó là một ngày đáng sợ làm cả thôn trang rơi vào khủng hoảng. Ôn dịch ầm ầm quét đến, đoạt đi vô số mạng người. Khi đó ta chỉ là một hài tử ngây ngô chừng bốn, năm tuổi, cái gì cũng không biết..."

"Thời gian duy trì của trận ôn dịch đó rất ngắn, dường như mọi chuyện chỉ phát sinh trong vòng một ngày mà thôi, nhưng mọi người trong thôn, cứ người nọ nối tiếp người kia, lần lượt ngã xuống, đi đến đây cũng gặp phải những con người không còn hơi thở. Phụ mẫu ta cũng bị ôn dịch cướp đi sinh mệnh, ta đã trở thành cô nhi..."

Lý Thủy Đạo khẽ nhíu mày: "Ôn dịch không thể phát triển nhanh như vậy được. Về sau, nàng có nghe tin trận ôn dịch nọ tiếp tục xuất hiện, hay lan đến những địa phương khác hay không?"

"Không nghe nói qua."

"Hẳn là trận ôn dịch này có vấn đề."

"Chàng muốn nói, ôn dịch nọ có liên quan tới《 Huyết Ma Bạch Cốt Công 》?"

Hạ Nhược Tuyết đã nghe được toàn bộ quá trình Lý Thủy Đạo chất vấn Đường Ngân Đông, coi như trong đầu nàng cũng đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện rồi.

Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói: "Loại tai họa như ôn dịch này đã phát sinh, tất phải có ngọn nguồn, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện được. Hơn nữa, nó chỉ ập đến trong vòng một ngày, nhưng cả làng chài nhỏ chỉ còn lại một mình nàng sống sót. Đã vậy, về sau, dù nàng có di chuyển khắp nơi, cũng không thấy xuất hiện tình trạng lây lan ôn dịch… Theo ta suy đoán, rất có thể trong chuyện này ẩn chứa một chút mờ ám nào đó..."

Mấy ngày sau...

Hạ Nhược Tuyết mặc một bộ y phục hiệp khách bó sát thân thể màu đen, trên áo có thêu vài đường hoa văn màu đỏ trang trí.

Bên hông nàng mang theo một thanh loan đao, thân đao được khảm Lam Ngọc, tản ra ánh sáng màu lam tối.

Sau đó, một mình Hạ Nhược Tuyết ngồi lên thuyền, thả cho thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi trên Lưu Vân hà.

Nàng lặng lẽ ngồi tại mép thuyền, mặc cho gió nhẹ thổi bay mái tóc, mặc cho ống tay áo phất phơ theo làn gió mông lung.

Hạ Nhược Tuyết tao nhã rót một chén rượu. Màu của tửu dịch trong suốt như thủy tinh, lóng la lóng lánh tương tự màu nước của Lưu Vân hà.

Nàng nâng chén rượu lên, từ tốn nhấp một ngụm, rồi nhắm mắt lại, cảm nhận dư vị lan tỏa thật lâu...

Trên tay nàng cầm một cây sáo mảnh khảnh, nhẹ nhàng đặt nó lên môi.

Theo hơi thở trong miệng nàng khẽ thổi, những nốt nhạc tuyệt vời bắt đầu từ cây sáo kia, phiêu lãng ra bên ngoài, du dương mà buồn bã.

Hạ Nhược Tuyết càng thổi, những nốt nhạc càng bay bổng khắp nơi, chập chờn theo dòng Lưu Vân hà, tản ra một bầu không khí yên lặng mà huyền bí.

Ánh mắt nàng trở nên thâm trầm mà kiên định, nhưng một mình nàng, một bóng cô lẻ giữa dòng Lưu Vân hà vắng tanh, lại cực kỳ hợp với bốn chữ: "Thân đơn bóng chiếc" .

Đột nhiên...

Hạ Nhược Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con thuyền nhỏ hoa lệ đang chậm rãi tiến lại gần mình. Có hai người mặc cẩm bào xa lạ đang đứng trên boong thuyền. Một người trong đó đưa ánh mắt sắn bén nhìn chằm chằm vào Hạ Nhược Tuyết, dò hỏi: "Ngươi là Hạ Nhược Tuyết?"

Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu.

"Thiếu chủ đang chờ đợi ngươi." Một người xa lạ khác lên tiếng.

Hạ Nhược Tuyết đứng lên, nhìn thoáng qua mặt nước bình tĩnh không một gợn sóng dưới chân, rồi không chút do dự, nhảy qua con thuyền phía đối diện.

Phải biết rằng, Lưu Vân hà vốn nằm trong mảnh lục địa thuộc Hắc sơn, mà trên đất liền chỉ có những dòng sông nhỏ, đương nhiên cũng chỉ có thuyền nhỏ mới có thể di chuyển tại nơi này.

Tuy chiến thuyền trước mắt lớn hơn con thuyền Hạ Nhược Tuyết đang ngồi rất nhiều, nhưng nó cũng chỉ được coi là một chiếc thuyền nhỏ mà thôi.

"Hạ cô nương, xin mời!" Người mặc cẩm bào kéo mành che trên thuyền.

Ngay khi mành che được kéo lên...

Một gương mặt quen thuộc lập tức xuất hiện ngay trước mắt nàng.

Trên mặt Hạ Nhược Tuyết lộ vẻ suy tư, tuy hai người bọn họ mới xa nhau chỉ vẻn vẹn là bốn tháng, nhưng lúc này gặp lại, chẳng khác nào hình đồng mạch lộ [1].

[1] : lâu ngày không gặp, người quen cũng thành xa lạ.

"Đã lâu không gặp."Hạ Nhược Tuyết lễ phép nặn ra một nụ cười tươi.

Lâm Duẫn Chí nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết, trong ánh mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, gã lại lập tức khôi phục nụ cười thân thiết trên môi, để rồi nhiệt tình tiến lên, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào người Hạ Nhược Tuyết.

Thân thể Hạ Nhược Tuyết khẽ lui về phía sau một bước, né tránh hành động đó của Lâm Duẫn Chí.

Ánh mắt nàng lộ vẻ lạnh lùng mà xa lạ, thậm chí còn không nhịn được thoáng nhíu mày.

"Lâm công tử, ta đã là thê tử của người. Mối quan hệ giữa hai chúng ta đã kết thúc, xin ngươi hãy giữ lễ tiết, biết tiến lui đúng mực." Trong lời nói của Hạ Nhược Tuyết lộ ra khoảng cách rõ ràng.

Lâm Duẫn Chí nghe được lời nói này, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm, trong lòng dâng lên một tia mất mát và phẫn nộ không thể nói rõ thành lời.

Bình Luận (0)
Comment