Hư cảnh vốn là một thế giới nhỏ bị phong bế và không hoàn chỉnh.
Và dựa theo định luật entropy tăng [1], tới cuối cùng nó sẽ biến thành một thế giới hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ khi hấp thụ năng lượng đến từ bên ngoài, mới có thể kích hoạt được sự thay đổi của thế giới đó.
[1] : định luật entropy tăng hay còn gọi là định luật thứ hai của nhiệt động lực học, khẳng định rằng entropy (độ mất trật tự) của một hệ cô lập luôn luôn tăng trong một quá trình tự nhiên. Nói cách khác, mọi thứ trong vũ trụ đều có xu hướng chuyển từ trạng thái trật tự sang trạng thái hỗn loạn.
Hồ nước lá sen nhanh chóng bồi dưỡng ra ruồi muỗi, thảo nguyên nhanh chóng sinh trưởng đều là minh chứng cho điều này.
Vấn đề cần phải xử lý ở đây chính là vùng thảo nguyên đang phát triển ở khu vực trung tâm của hoang nguyên cát đá kia. Khắp nơi xung quanh nó đều là những tảng đá lớn, nhất định phải thời khắc khắc chuyên tâm khai khẩn, mà chỉ dựa vào sức của một mình hắn, cứng rắn đi khai khẩn hơn trăm vạn mẫu hoang nguyên cát đá, đúng là hành vi quá mức ngu xuẩn, vẫn phải nghĩ ra một phương pháp thích hợp hơn.
Lý Thủy Đạo lật tay lấy ra bản đồ Vân Mãng sơn mạch, lại đưa mắt nhìn về phía sơn môn "Tử Tiêu phong" của Vân Mãng kiếm phái.
Hà Thế Dung chính là tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái, không biết gã định bắt đầu Tử Dương môn kia như thế nào?
Nhưng rất có thể Vân Mãng kiếm phái kia chính là đại bản doanh của Tử Dương môn.
Kế tiếp, Lý Thủy Đạo cần phải làm ba chuyện lớn:
- tu luyện 《 Tiên Thiềm Khí 》và 《 Hoang Thần Bí Thuật 》, dùng để cường hóa thân thể cũng như pháp thể của bản thân. Đây chính là nền tảng để hắn đủ khả năng bước lên một cảnh giới cao hơn.
- Sau khi trở về Ngũ Độc môn, quan sát 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》, hắn đã luyện hồng xà trở thành đồng tham mới cho bản thân.
- Ngoài ra còn luyện chế một món pháp bảo tiện tay, dùng nó để nhanh chóng gia tăng chiến lực cho bản thân.
Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một hồi, trong lòng đã có kế hoạch, hắn quyết định sẽ đi tu luyện 《 Hoang Thần bí thuật 》 trước. Suy cho cùng, nó cũng là công pháp của Thượng giới, cũng là pháp môn tu luyện mạnh nhất mà hắn có thể tiếp xúc được.
Nhục thân cường đại có thể củng cố Hư cảnh, chờ Hư cảnh được củng cố, hắn sẽ hàng phục một con nhất giai sa trùng tiến vào bên trong Hư cảnh của mình, đi khai khẩn núi đá.
Có loại sinh vật chuyên môn đào đất đá này, hắn sẽ không cần phải cầm chùy gõ núi đá nữa, lãng phí thời gian mà hiệu suất không quá lớn.
-truyện y y-
Phường thị dưới chân núi Tử Tiêu phong.
Trong phường thị có một gian trà lâu tên là: Huyền Không Trà Tứ.
Một khi bước đến nơi này, mọi thanh âm náo động của phường thị hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài. Bên trong quán trà có nền nhà được lát bằng đá xanh, không gian mang đậm phong cách cổ xưa trang nhã. Trên nóc nhà có lợp màu ngói xanh, cực kỳ hài hòa tương xứng với sắc thái của ngọn núi xung quanh.
Nơi này là một chốn tao nhã chuyên dùng để chiêu đãi trưởng lão Thứ Vụ đường của Vân Mãng kiếm phái.
Nếu là tán tu lạ lẫm, muốn đi vào nơi đây, tuyệt đối sẽ gặp phải ngàn nan vạn khó. Phí vào cửa ít nhất cũng là ba khối linh thạch, nếu muốn uống một ly trà cùng trưởng lão Thứ Vụ đường, ít nhất cũng tốn thêm mười khối linh thạch nữa.
Đây cũng không phải là quán trà tham lam, mà là quy củ cho phép. Hơn nữa, khoản linh thạch này cũng không nhập vào doanh thu của quán trà, nó sẽ chảy vào túi của trưởng lão.
Có thể nói, mỗi một chén trà được bán ra ở nơi này, đều ẩn chứa đạo lý đối nhân xử thế sâu sắc.
Lý Thủy Đạo xuất ra hai mươi khối linh thạch, mới được bố trí tới gặp mặt một vị trưởng lão Thứ Vụ đường.
Trong phòng trà, khói xanh lượn lờ.
Trưởng lão Thứ Vụ đường Trần Vị Trung đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ lim, trong tay cầm một chén Bích Loa Xuân mới pha. Gã nhắm mắt ngưng thần, tựa như vừa thưởng thức hương trà vừa thưởng thức nhân sinh.
Đột nhiên, cánh cửa khẽ mở, Lý Thủy Đạo chậm rãi đi vào.
Trần Vị Trung từ tốn mở hai mắt ra, đôi mắt nhìn về phía Lý Thủy Đạo mang theo vài phần nghiền ngẫm. Gã nhẹ nhàng đặt chén trà trên tay xuống, trầm giọng dò hỏi: "Ngươi cầu kiến ta là cần làm chuyện gì?"
Lý Thủy Đạo mỉm cười ôm quyền nói: "Ta muốn gặp tu sĩ Hà Thế Dung của quý phái."
Rõ ràng Trần Vị Trung có chút sững sờ, lập tức mở miệng hỏi: "Ngươi muốn gặp hắn, không biết là vì chuyện gì?"
"Ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị với hắn, mong trưởng lão giới thiệu."
Nghe đến đây, Trần Vị Trung lại thản nhiên tự đắc nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi mới cất giọng mang theo vài phần ngạo mạn nói: "Huyền Hoàng Kiếm Hà Thế Dung vốn là cao thủ Thiên Bảng phái ta, thực lực của hắn sâu không lường được, ngươi nghĩ mình muốn gặp là có thể gặp được sao?”
"Chỉ cần Trần trưởng lão khẳng khái dẫn đường, Lý mỗ chắc chắn sẽ hậu tạ." Lý Thủy Đạo mỉm cười giải thích.
"Hừ! Ngươi không gặp được hắn nữa rồi." Trần Vị Trung hừ lạnh một tiếng nói.
Lý Thủy Đạo nhướng mày: "Vậy Ngô Trọng Cửu thì sao? Vẫn mong Trần trưởng lão giới thiệu."
Trần Vị Trung lại một lần nữa tỏ vẻ sững sờ. Ở thời điểm hiện tại, gã đã có chút nghi ngờ thân phận của Lý Thủy Đạo rồi. Chỉ thấy gã thoáng do dự một hồi, sau đó mới nói: "Phi Sương Kiếm Ngô Trọng Cửu cũng là cao thủ đứng đầu bổn môn, hành tung của hắn mơ hồ bất định, ta không thể giới thiệu cho ngươi."
"Như vậy sao... Không phải ngươi đang cố ý đùa giỡn ta đấy chứ?" Lý Thủy Đạo cau mày, dò hỏi.
"Hừ! Ngươi thật to gan, mau cút đi cho ta!" Đột nhiên Trần Vị Trung gầm lên một tiếng, sắc mặt chuyển thành âm trầm, đùng đùng đứng dậy, giọng nói của gã một mực quanh quẩn trong phòng trà, có vẻ phẫn nộ dị thường.
Nghe thấy giọng nói này, hai gã tu sĩ mặc áo xanh lập tức xông vào phòng trà.
Hiển nhiên bọn họ muốn ra tay với Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo liếc nhìn hai người trước mắt, ngón tay nhẹ nhàng búng ra, một luồng khí lưu vô hình bắn nhanh tới, xẹt qua khoảng không ở chính giữa hai gã tu sĩ này.
Hai người lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn trắng, song song té xỉu xuống đất.