Ở thời điểm hiện tại, Lý Thủy Đạo đã tấn cấp tam giai, Thái Âm Chỉ của hắn cũng tiến thêm một bước, có thể độc ngất người, mà không phải trực tiếp hạ độc giết chết đối phương.
Hắn vừa để lộ ra chiêu này, Trần Vị Trung đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời thực sự đã kinh hãi đến nói không nên lời.
Hai tay gã run rẩy chỉ vào Lý Thủy Đạo, giống như đang nhìn thấy một con ma quỷ giữa ban ngày.
Lý Thủy Đạo chẳng nói chẳng rằng, lại xuất ra một chiêu Thái Âm Chỉ, khiến hai mắt Trần Vị Trung trắng dã, cũng té xỉu xuống đất.
Tiếp đó, năm ngón tay Lý Thủy Đạo biến thành dạng móc câu, chộp thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Trần Vị Trung. Một luồng ánh sáng màu lam nhàn nhạt nhẹ nhàng lưu chuyển trên đầu ngón tay.
Sưu Hồn Thuật!
Là loại bí thuật dành riêng cho những tu sĩ từ tam giai trở lên. Môn bí thuật này không khó, nhưng cần phải có thần thức và pháp lực cường đại mới có thể thi triển được.
Cảnh giới đến giống như nước chảy thành sông, bình thường chỉ cần đạt đến tam giai là có thể thi triển, nhưng cảnh giới không đến, không cần biết tu luyện như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Thần thức của Lý Thủy Đạo như thủy triều nhanh chóng tràn vào bên trong thức hải của Trần Vị Trung, tỉ mỉ phân tách từng chút từng chút ký ức trong đầu gã.
Trong quá trình ký ức bị thu hồi, càn quét, ánh mắt Trần Vị Trung dần dần trở nên trống rỗng. Quá trình sưu hồn chấm dứt, Trần Vị Trung cũng biến thành một kẻ ngu si ngốc nghếch.
Lý Thủy Đạo trực tiếp gỡ túi trữ vật của Trần Vị Trung xuống, lại thu người này vào trong Hư cảnh của mình.
Hoang mạc đầy đá tảng bên trong Hư cảnh.
Giữa hai cái khe đá cực lớn đang kẹp một con người còn sống.
Người này chính là Trần Vị Trung đã trở thành kẻ ngu ngốc, trên người gã không có pháp khí, thần trí đã bị phá hủy, trong cơ thể lại ẩn chứa kịch độc, không thể thi triển một chút pháp lực nào.
Dù người này là nhất giai tu sĩ, nhưng trong trạng thái hiện giờ, gã tuyệt đối không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Hư cảnh của Lý Thủy Đạo.
Nhiều nhất là hai mươi bốn canh giờ sau, độc tính sẽ bộc phát toàn diện, Trần Vị Trung chắc chắn sẽ đi đời nhà ma.
Sở dĩ Lý Thủy Đạo muốn trì hoãn cái chết của người này, là bởi vì Trần Vị Trung không mang theo đồng tham trên người.
Nếu để gã chết ngay, khẳng định là đồng tham của gã sẽ có cảm ứng. Đến lúc ấy, Lý Thủy Đạo cũng không tiện dùng thân phận của người này để trà trộn vào Vân Mãng kiếm phái.
Hai mươi bốn canh giờ đã đủ rồi.
Lý Thủy Đạo lập tức nhào nặn gương mặt mình một hồi... Dựa vào hiệu quả của Nhuyễn Ngọc Diện Cụ, gương mặt hắn nhanh chóng chuyển đổi thành dung nhan của "Trần Vị Trung" kia.
"Ngươi thật to gan!" Lý Thủy Đạo bắt chước Trần Vị Trung nói một câu, khẩu âm giống như đúc.
-apptruyen-
Trong một tòa động phủ với mây mù lượn lờ, Tử Tiêu phong.
Phi Sương Kiếm Ngô Trọng Cửu đang ung dung khoanh chân ngồi trên một khối đá hoa cương, cảm ngộ thiên đạo tự nhiên.
Gã vốn là cao thủ Thiên Bảng của Vân Mãng kiếm phái, đồng thời cũng là người liên lạc bí mật của Tử Dương môn tại Vân Mãng sơn.
Đúng vào lúc này, có một người gõ cửa động phủ.
"Vào đi." Ngô Trọng Cửu nói câu này không lớn, nhưng âm thanh vẫn có thể rõ ràng truyền vào trong tai người tới.
Nam nhân đi tới mặc đồ đen, có một gương mặt khôn khéo.
Ngô Trọng Cửu cẩn thận quan sát đối phương, rốt cục cũng nhớ ra người này là ai rồi, nhưng vẫn không hiểu sao đối phương lại muốn tới gặp mình?
Sự xuất hiện bất ngờ của người trước mắt làm cho trên mặt Ngô Trọng Cửu lộ ra một tia nghi hoặc: "Trần trưởng lão, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Chỉ thấy Trần Vị Trung trực tiếp tháo chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống, để lộ ra dung nhan thanh tú bên dưới.
Hai mắt Ngô Trọng Cửu híp lại, vẻ mặt biến sắc.
Sau khi chiếc mặt nạ kia được tháo bỏ, tu vi của người tới cũng từ nhất giai nhanh chóng tăng vọt lên nhị giai đỉnh phong, sau đó đối phương ôm quyền nói: "Tu sĩ Ngũ Độc môn Lý Thủy Đạo bái kiến Ngô đạo hữu, hôm nay mạo muội đăng môn, chỉ hi vọng Ngô đạo hữu có thể dẫn ta đi gặp Hà tiền bối."
Hà tiền bối?
Ánh mắt Ngô Trọng Cửu không ngừng chớp động, lập tức dò hỏi: "Người đã chết rồi, ngươi còn tìm hắn làm gì?"
"Nhất định là Hà tiền bối đang giả chết." Vẻ mặt Lý Thủy Đạo đầy khẳng định nói: "Ta tìm tiền bối đương nhiên là vì tu luyện một môn công pháp đặc thù."
"Không biết là công pháp gì?" Ánh mắt Ngô Trọng Cửu lóe lên, tiếp tục truy vấn.
"Ngô đạo hữu, ta đã thẳng thắn thành khẩn như vậy, sao ngươi phải thử dò xét nhiều lần làm chi?" Lý Thủy Đạo thở dài một hơi nói: "Ngày đó, ta cũng có mặt ở Tiên Đồ bí cảnh, ta cũng trông thấy thế giới kia rồi, thậm chí còn nắm giữ một môn bí thuật không thuộc về thế giới này, chỉ có thể dựa vào Hà tiền bối mới có thể tu luyện được."
Ngô Trọng Cửu khẽ gật đầu xác nhận thân phận của Lý Thủy Đạo: "Nếu ngươi đã là tu sĩ Ngũ Độc môn, vì sao không trực tiếp tới tìm Độc Thủ lão nhân, mà lại tới tìm ta?"
"Ta chậm trễ hơn nửa năm ở Ngân Tiết thảo nguyên, hôm nay mới trở về, vừa vặn tiện đường nên qua đây luôn."
Ngô Trọng Cửu suy tư một lát mới nói: "Ma Quân đang chuẩn bị chuyện lớn, chỉ sợ tạm thời không thể gặp ngươi."
"Vậy ta muốn tu luyện "Hoang Thần bí thuật" thì nên làm cái gì bây giờ?"
Ngô Trọng Cửu trầm mặc một lát mới nói: "Ngươi phải làm ra một ít công trạng, để cho Ma Quân nhìn thấy giá trị của ngươi."
Công trạng ư?
Lý Thủy Đạo khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: "Ngày xưa ở trong bí cảnh, Ma Quân đại nhân luôn miệng nói, để chúng ta có thể tu luyện 《 Hoang Thần bí thuật 》, ngài sẽ sáng lập ra Tử Dương môn, độ cho mỗi một vị tu sĩ trong nhóm chúng ta thành đạo. Hiện giờ ta thật lòng cầu đạo, vì sao còn phải vượt qua khảo nghiệm này?"