"Ồ? Ngô đạo hữu đã đã nắm giữ phương pháp luyện chế rồi? Còn chỉ thiếu ba món linh tài là có thể luyện chế thành công sao?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt đã động tâm hỏi.
"Không sai! Nếu bàn về tiến độ thì ta nhanh hơn Độc Xà lão nhân nhiều, nếu ngươi giao Phượng Hoàng Lưu Ly cho ta, ta sẽ cho phép ngươi tu luyện dưới Thập Phương Cao Tháp." Ánh mắt Ngô Trọng Cửu sáng rực lên, lập tức nói.
Ngô Trọng Cửu chỉ nói mấy câu thôi, nhưng bên trong đã để lộ ra rất nhiều tin tức rồi.
Khẳng định là Ma Quân Hà Thế Dung đã giao cho bốn người Thanh Lân Đường Dư Sĩ Hoài, Ngũ Độc môn Độc Thủ lão nhân, Vân Mãng kiếm phái Ngô Trọng Cửu, cùng với Bích Hải Môn Mã Xương Long, mỗi người thu thập một phần tài liệu luyện chế "Thập Phương Cao Tháp".
Mà hiện giờ bên trong thần hồn của Ngô Trọng Cửu không chỉ có phương pháp luyện chế cụ thể của "Thập Phương Cao Tháp", còn chưa gần như đủ số lượng linh tài luyện chế món bảo vật kia rồi.
Giờ này không động thủ, còn đợi đến khi nào?
"Được! Chỉ cần Ngô đạo hữu nói lời giữ lời, Lý mỗ nguyện hai tay dâng Phượng Hoàng Lưu Ly lên." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói.
"Ngươi để Phượng Hoàng Lưu Ly ở đâu?" Ngô Trọng Cửu nhướng mày hỏi.
"Một phường thị nhỏ ở Hắc sơn." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Không ở Độc Long lĩnh?" Ánh mắt Ngô Trọng Cửu lóe sáng, lập tức truy hỏi.
Lý Thủy Đạo lắc đầu.
"Được! Vậy ta đi cùng ngươi." Ngô Trọng Cửu cao giọng nói. Đồng thời phía sau lưng gã lại truyền đến một tiếng rồng ngâm, không ngờ đồng tham của gã lại là một con Băng Sơn Dực Long.
Tuy con Băng Sơn Dực Long này vô cùng to lớn, nhưng chỉ có tu vi nhị giai đỉnh phong.
Sự xuất hiện của nó đã khiến Lý Thủy Đạo một lần nữa xác nhận được rằng, Ngô Trọng Cửu chỉ vẻn vẹn là nhị giai đỉnh phong mà thôi.
Dê con bực này còn mang theo trọng bảo trên người, rơi vào tay hắn có khác nào đang đi lên con đường chết?
"Linh thú của đạo hữu thật là uy phong lẫm liệt, làm cho người ta hâm mộ không thôi." Lý Thủy Đạo cảm thán từ tận đáy lòng.
"Lý đạo hữu, mau lên đây đi." Ngô Trọng Cửu lập tức nhảy lên lưng Băng Sơn Dực Long, lớn tiếng mời.
Lý Thủy Đạo mỉm cười, cũng nhảy lên theo.
Băng Sơn Dực Long giương cánh bay lên. Vậy là hai người ôm theo tâm tư trong lòng, và cực độ tự tin vào bản thân đã cùng nhau bay lên không trung rồi.
Ngô Trọng Cửu và Lý Thủy Đạo điều khiển Băng Sơn Dực Long, bay lượn trên biển mây. Hai cánh Băng Sơn Dực Long trong suốt như băng tinh, hàn khí bức người. Mà Ngô Trọng Cửu cùng với Lý Thủy Đạo lại giống như hai vị Tiên nhân, phiêu diêu như tiên, chuyện trò vui vẻ.
"Ngô đạo hữu... Ngươi bay hơi cao quá, cao như vậy, không sợ gió lớn sao?" Lý Thủy Đạo cười hỏi.
"Ha ha ha ha... Gió lớn thì đã sao? Bay lên cao như vậy mới có thể nhìn được xa hơn!" Ngô Trọng Cửu ngạo nghễ đứng thẳng trên lưng Dực Long, ống tay áo tung bay, ánh mắt lấp lánh, tự tin vô cùng.
"Thủy đạo huynh, ngày thường ngươi bay thấp, chẳng lẽ không sợ một ít tiểu bối vô tri, không nắm được tình hình, tìm ngươi động thủ?" Ngô Trọng Cửu trêu chọc một câu.
"Ha ha, Ngô huynh nói đùa rồi." Lý Thủy Đạo lắc đầu cười nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, Băng Sơn Dực Long đã phá mây bay ra, giương cánh bay lên thật cao.
Một nén nhang sau, Băng Sơn Dực Long đã bay ra ngoài Tử Tiêu phong hơn trăm dặm.
Vị trí này cũng được rồi!
Đột nhiên Lý Thủy Đạo lấy chiếc mặt nạ da người từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đeo lên mặt. Ngô Trọng Cửu trông thấy hành động này của hắn, trong lòng có chút kỳ quái, gã nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, trong mắt mang theo một chút khó hiểu hỏi: "Lý đạo hữu, sao ngươi phải làm như vậy? Nơi này chỉ có hai người chúng ta thôi, ngươi mang mặt nạ làm gì?"
Lý Thủy Đạo khẽ cười nhạt một tiếng, lập tức cất giọng nhẹ nhàng mà thâm trầm: "Vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."
"Cẩn thận cái gì?" Ngô Trọng Cửu hỏi.
"Cẩn thận luôn tốt." Lý Thủy Đạo không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười nói một câu không đầu không cuối, nhưng trong nụ cười của hắn lại mang theo vài phần âm trầm tàn nhẫn.
Thái Âm Chỉ!
Ngay sau đó, trên đầu ngón tay Lý Thủy Đạo lập tức nở rộ một luồng quang mang lạnh lẽo. Một ngón tay điểm xuống con Băng Sơn Dực Long dưới thân, trong khi một ngón tay khác lại điểm về phía Ngô Trọng Cửu đang ở gần mình trong gang tấc.
"Gào..." Băng Sơn Dực Long phát ra một tiếng gào thét thê lương, tràn đầy thống khổ và không cam lòng. Nhưng rất nhanh, cái miệng khổng lồ của Dực Long đã chảy ra một dòng máu đen, trong máu đen còn trộn lẫn với từng mẩu thịt vụn.
Băng Sơn Dực Long không được nữa rồi! Nó lập tức ngã xuống từ trên trời.
Ngô Trọng Cửu cũng cảm thấy lồng ngực đau đớn. Gã trúng độc!
"Hèn hạ!" Ngô Trọng Cửu phẫn nộ hét lớn một tiếng.
Ngay khi tiếng hét bật ra, người này vốn chỉ có tu vi nhị giai đỉnh phong, vậy mà lại có thể bạo phát ra khí tức tam giai khủng bố. Gã trở tay đánh một quyền vào lồng ngực Lý Thủy Đạo.
Ầm!
Băng hoàn nổ mạnh.
Vô số mảnh hàn băng nho nhỏ bắn ra, ngăn cản tầm mắt của Ngô Trọng Cửu, Lý Thủy Đạo lại nhân cơ hội này mà bay đi mất.
Băng Thiềm Hộ Giáp lại giúp Lý Thủy Đạo thêm một lần nữa rồi, lúc này, tu vi của hắn cũng đạt đến tam giai.
"Tại sao ngươi lại đánh lén ta?" Ngô Trọng Cửu trợn mắt nhìn tới, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ và khó hiểu.
Lý Thủy Đạo chỉ cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt lạnh lùng có mang theo một tia khinh thường.
Trận chiến này chỉ có sinh tử thành bại, không có nói nhảm nhiều lời!
Hắn lập tức nhảy lên, Không Linh Kiếm đã xuất hiện trong tay.
"Trảm!"
Một thanh băng kiếm cực lớn trực tiếp vắt ngang qua khung trời, kiếm quang hung lệ không gì sánh được. Đứng trước luồng kiếm quang này, phảng phất như cả hư không cũng nghiêng ngả, thanh thế rung trời.
Hai tay Ngô Trọng Cửu nắm chặt lại, khí tức tím đen trên người gã càng thêm đậm đặc, dường như quanh thân đang có một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt.
"Phá!" Gã điên cuồng đấm ra một quyền mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, trực tiếp va chạm cùng băng kiếm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khiến tầng mây quay cuồng.
Dường như cả bầu trời đều đang run rẩy.
-apptruyen-