Phong Ngân tự là một ngôi chùa cổ có vẻ ngoài hoang phế, cũng là trụ sở của phân đà Tử Dương môn tại Hắc sơn.
Tất cả các tu sĩ tu luyện công pháp《 Hoang Thần bí thuật 》 đều sẽ tụ tập ở nơi này.
Ở chỗ sâu bên trong ngôi chùa cổ ấy có một tòa tháp cao. Thân tháp nguy nga tráng lệ tựa như đã nối liền với trời cao, thậm chí đỉnh tháp còn chỉ thẳng lên hư không, tựa như muốn cao ngang với trời vậy.
Tại đỉnh tháp, một tấm Huyễn Nhật Ma Kính đang lẳng lặng treo giữa trời, không ngừng tản ra một luồng ánh sáng màu tím đen thâm thúy, phảng phất như muốn cắn nuốt tất cả ánh sáng bên ngoài, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhiệm vụ của tấm ma kính này chính là không ngừng hấp thu ma khí trong hư không, rồi chuyển hóa nó thành ma quang cường đại, cuồn cuộn không ngừng đổ về phía Phân Quang Thiên Tinh được gắn trên thân tháp.
Phân Quang Thiên Tinh là một khối thủy tinh màu tím óng ánh trong suốt. Sau khi nó hấp thu ma quang truyền đến, sẽ chia luồng ma quang ấy ra làm ba, hóa thành quang mang ba màu xanh, lam, đỏ. Quang mang ba màu này sẽ lưu chuyển ở khắp các tầng bên trong thân tháp, phân phối luồng ma lực vô tận ấy cho mỗi một tầng tháp, khiến cho toàn bộ tòa tháp cao này đều ngập tràn năng lượng cường đại.
Có mười mấy tên tu sĩ đang ở dưới chân tháp, những người này hoặc ngồi hoặc đứng, trên thân thể luôn tản ra một luồng khí tức thâm trầm.
Bọn họ đều chuyên tâm vào quá trình tu luyện của mình, hoặc là hấp thu thần quang, hoặc là hấp thu từng loại quang mang phù hợp với mình bên trong luồng quang mang ba màu xanh đỏ lam kia.
Trong đó, Độc Thủ lão nhân đang ngồi tại vị trí chính giữa tầng, một mình hấp thu luồng ánh sáng màu tím trong này, khí tức của lão cũng là cường đại nhất.
Nhóm tu sĩ đang có mặt trong này đều có tu vi đạt tới tam giai, nhưng ngày qua ngày, bọn họ vẫn luôn ở dưới tòa tháp này tu luyện, vẫn không ngừng mượn nhờ lực lượng trong tháp để đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Đột nhiên, vào một ngày nào đó, lại có một luồng độn quang màu tím từ đằng xa bay đến.
"Có khách không mời mà đến!" Độc Thủ lão nhân đang ngồi tại vị trí trung tâm của tòa tháp, đắm mình dưới ánh mặt trời màu tím, đột nhiên mở miệng nói, giọng nói trầm ổn uy nghiêm.
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh lập tức ngừng lại quá trình tu luyện, ôm quyền nói: "Tôn thượng cứ tiếp tục tu luyện, không cần phải quan tâm tới người nọ, để chúng ta ra ngoài đuổi hắn đi."
"Cố gắng đừng để xảy ra xung đột." Độc Thủ lão nhân nói xong, lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh khẽ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng bay vút ra ngoài tháp.
Luồng độn quang màu tím nọ trực tiếp dừng lại trong khu rừng cách Phong Ngân tự chừng trăm dặm, một bóng dáng nhanh chóng rời khỏi độn quang. Đó là một thanh niên mày kiếm mắt sáng, trên người mặc trường sam màu xanh, bên hông có treo một thanh trường kiếm tinh xảo.
"Lý Thủy Đạo!"
"Người ở rể của Lam gia kia!"
Chỉ cần liếc mắt một cái, Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đã nhận ra thân phận của Lý Thủy Đạo.
Dù sao hắn cũng từng là một vị cường giả Thiên Bảng danh tiếng vang xa.
Lúc trước, ở trước mắt bao người như vậy, Lý Thủy Đạo này chỉ bại bởi một chiêu của Ma Chỉ Thái Tuế, trực tiếp dùng tu vi Dung Linh cảnh trung kỳ bước bên Thiên bảng. Tại thời điểm đó, hắn đã khá nổi tiếng trong môn rồi.
Hơn nữa, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn sau khi tiến lên Thiên bảng, hắn đã tấn cấp đến tam giai, trở thành tu sĩ Nạp Hư cảnh, cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ ở Ngũ Độc môn.
Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đã dứt khoát từ bỏ công pháp Ngũ Độc môn, chuyển tu thần thông Tử Dương môn. Trong lòng bọn họ đã sớm không thừa nhận mình là tu sĩ Ngũ Độc môn rồi, và đương nhiên, cũng không còn một chút lòng trung thành nào đối với Ngũ Độc môn nữa, thậm chí còn căm thù đến tận xương tuỷ đối với đám tu sĩ của bốn đại gia tộc kia.
"Lý đạo hữu, ngươi không hưởng lạc bên trong ôn nhu hương của Lam Hoa Ảnh, chạy đến miếu hoang này làm gì?" Xích Hạt Tôn Giả ở bên cạnh nói.
"Hắc hắc... Không sai, ngươi nên ôm chặt lấy lão bà của mình đi, lỡ như ngươi không có mặt, để tiểu nương tử xinh đẹp kia của ngươi ở nhà một chọi ba, sinh ra ba nhi tử lại không phải của ngươi, thì làm sao ngươi chịu nổi chứ?" Bạch Xà Nho Sinh cũng lộ vẻ mặt châm chọc nói.
Đối mặt với loại lời nói châm chọc như vậy, Lý Thủy Đạo vẫn bình tĩnh mở lời: "Ta muốn gặp Độc Thủ, phiền hai vị đạo hữu đi thông báo một tiếng, cứ nói ta đến đây, hắn sẽ tới gặp ta."
"Hừ! Ngươi là cái thá gì?" Xích Hạt Tôn Giả tức giận quát lớn.
Bạch Xà Nho Sinh cũng cười lạnh nói: "Nơi này không phải Ngũ Độc môn, không phải chỗ mà tiểu tử ngươi muốn gặp ai thì gặp."
Lý Thủy Đạo nhíu mày: "Nếu hai vị đạo hữu không tiện thông báo, vậy ta chỉ có thể tự mình đi tìm Độc Thủ đạo hữu mà thôi."
"Hừ! Không biết sống chết!" Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh nghe vậy, đều nhao nhao hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, đã ngăn ở trước người Lý Thủy Đạo.
"Hai vị đạo hữu, đây là có ý gì?" Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Có ý gì? Đây là muốn bắt ngươi đấy!" Nói xong, Xích Hạt Tôn Giả đã trực tiếp động thủ, trên người gã lóe lên một quầng sáng màu lam óng ánh.
Rồi đột nhiên phía sau lưng lão chợt xuất hiện một vầng mặt trăng màu lam to lớn, tỏa ra ánh sáng thần bí mà lạnh lùng, thậm chí người ta còn mơ hồ trông thấy một sinh vật hình người với thân thể cao lớn, cơ bắp cường tráng ở bên trong Lam Nguyệt.
Toàn thân sinh vật này được bao trùm bởi một tầng lân giáp dày nặng, bên trên không ngừng lóe lên một tầng hào quang bóng loáng, lạnh lẽo như băng, thoạt nhìn tràn đầy lực lượng cường đại.
Trên đầu nó có một cặp sừng sắc nhọn, ánh mắt sắc bén như đao, tựa như có thể xuyên thủng hết thảy ảo giác.
Tại thời điểm sinh vật nọ xuất hiện, một luồng khí tức cường đại lập tức ùa thẳng vào mặt, mang theo chiến lực và dã tính vô tận.
Theo từng bước chân nó chuyển động, mặt đất cũng rung chấn theo, thậm chí người ta còn có một loại ảo giác hoang đường, là ngay cả thiên địa cũng phải run rẩy theo từng nhịp chân của nó.