Đối mặt với một quyền này, Lý Thủy Đạo không lựa chọn trốn tránh, ngược lại, hắn còn trực tiếp vươn hai tay tới, chính diện nghênh đón một kích này.
Chỉ thấy một mảnh tử quang nhàn nhạt lập tức nổi lên, bao xung quanh hai tay hắn. Đó là "Tiên Thiềm chân khí" đang lưu chuyển.
Quyền và chưởng va chạm, lập tức bộc phát ra một mảnh quang mang sáng chói, phảng phất như một ngôi sao vừa rơi xuống từ giữa hư không.
Sóng khí bốc lên, bụi mù tràn ngập.
Lý Thủy Đạo bị một quyền này đánh bay, thân thể hắn giống như một ngôi sao băng, xẹt qua phía chân trời, sau đó hung hăng nện thẳng xuống núi rừng rậm rạp đằng sau.
Núi đá bắn tung tóe, cây cối đổ ầm ầm.
Thân hình Lý Thủy Đạo vạch ra một quỹ tích thật dài trong rừng rậm, tại thời điểm hắn dừng lại được, hoàn cảnh xung quanh đã biến thành một mảnh bừa bãi, hỗn loạn cả rồi.
"Ài, lại sát sinh." Xích Hạt Tôn Giả thở dài, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Độc Thủ đã bảo chúng ta cố gắng hết sức để tránh phát sinh xung đột, nhưng ngươi cũng thấy đấy, người này một lòng muốn xông vào Phong Ngân tự, nếu ta không làm vậy, sao có thể bảo vệ được bí mật của Phong Ngân tự?"
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào." Xích Hạt Tôn giả chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt.
Bạch Xà Nho Sinh ở một bên trợn mắt lười đối phương một cái, sau đó khinh thường nói: "Người ta đã chết đâu."
Xích Hạt Tôn Giả nghe vậy, lập tức quay đầu chăm chú nhìn lại, quả nhiên đã phát hiện Lý Thủy Đạo vừa chậm rãi đứng lên từ trong cánh rừng rậm bên đó. Dù lúc này, trên người hắn có chút chật vật, nhưng trên người vẫn lành lặn như thường, ngay cả một chút vết trầy xước cũng không có.
Thật hiển nhiên một kích vừa rồi kia vốn không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho hắn.
"Làm sao có thể?" Xích Hạt Tôn Giả hoảng sợ nói.
Bạch Xà Nho Sinh cười lạnh nói: "Người này rất khó đối phó, thân thể mạnh mẽ đến mức này, lại có thể chống lại 《 Hoang Thần bí thuật 》."
Lý Thủy Đạo vỗ vỗ bụi đất trên người, ngẩng đầu nhìn về phía Xích Hạt Tôn Giả, lộ vẻ mặt sợ hãi thán phục nói: "《 Hoang Thần bí thuật 》 đã mạnh mẽ như vậy, nếu là Tử Dương Thần Công… đúng là khó có thể tưởng tượng nổi."
Lời này vừa nói ra, Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đều kinh hãi không thôi.
"Sao ngươi lại biết Hoang Thần bí thuật?"
"Làm sao ngươi biết được Tử Dương thần công?"
Đúng vào lúc này, một luồng độn quang màu tím đen đã nhanh chóng hạ xuống. Độn quang thu lại, người bên trong chính là Độc Thủ lão nhân.
Độc Thủ lão nhân lộ vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình nói: "Lý huynh đệ, mấy năm không gặp, đúng là phong thái vẫn như xưa."
"Đạo hữu khen nhầm rồi. Đạo hữu thần công đại thành, mới thật sự đáng mừng." Lý Thủy Đạo cũng mỉm cười đáp lễ.
Độc Thủ lão nhân cười ha ha, sau đó nhìn về phía Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đang đứng ngây ra một bên. Hai người này đi theo Độc Thủ lão nhân đã nhiều năm, sao có thể không rõ ý tứ của lão. Lão đang muốn ra hiệu để bọn họ biểu hiện tốt hơn một chút ở trước mặt Lý Thủy Đạo đây, tránh bị đối phương gây khó dễ.
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh ngầm hiểu ý của đối phương, lập tức chắp tay nói: "Lý huynh đệ, trước đó có chút mạo phạm, xin ngươi thứ lỗi."
Lý Thủy Đạo khẽ mỉm cười, nói: "Chuyện nhỏ, vốn dĩ ta cũng muốn được thưởng thức một chút uy năng của 《 Hoang Thần bí thuật 》."
Độc Thủ lão nhân hài lòng gật đầu, lúc này mới nói: "Lý huynh đệ, nhiều năm không gặp, lão hủ muốn mời ngươi đến hàn xá một chuyến, không biết ngươi có thể nể mặt ta hay không?"
Lý Thủy Đạo chắp tay nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
"Hai người các ngươi còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Mau đi thành trấn phụ cận mua cho huynh đệ Lý gia của ta một ít rượu và thức ăn." Độc Thủ lão nhân phất tay phân phó.
Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, đã lập tức ôm quyền rời đi, hóa thành hai luồng độn quang, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
"Lý huynh đệ, mời đi theo ta." Độc Thủ lão nhân nhiệt tình nói.
Hai người bước vào Phong Ngân tự. Bên ngoài cổ tháp không có người quét dọn, mạng nhện giăng khắp nơi, chỉ có một vài gian phòng bên dưới Thập Phương Cao Tháp là sạch sẽ. Hẳn là thường xuyên có người ở lại nơi này.
"Nam Cung cô nương, đừng tu luyện nữa, mau tới bắt chuyện với huynh đệ Lý gia đi." Độc Thủ lão nhân cao giọng hô lớn.
Nam Cung Cầm vốn đang tu luyện, đột nhiên nghe được tiếng quát của Độc Thủ lão nhân, lập tức ngừng hấp thu ánh trăng Hoang Thần, nhanh chóng hóa thành một luồng lưu quang, đi tới trước mặt hai người, thi lễ nói: "Nam Cung Cầm bái kiến Lý huynh."
Lý Thủy Đạo đáp lễ lại, rồi nói: "Nam Cung cô nương quá khách khí rồi."
Độc Thủ lão nhân nói với Nam Cung Cầm: "Mau mời huynh đệ Lý gia đi vào trong sân ngồi xuống. Sau đó, ngươi đi nói cho đám người bên dưới, hôm nay cứ tu luyện đến đây thôi, tạm dừng một chút, để đón gió tẩy trần cho huynh đệ của ta."
Đôi mắt đẹp của Nam Cung Cầm thoáng lưu chuyển một vòng, lúc này mới cười nói: "Tuân mệnh."
Không lâu sau đó, Xích Hạt Tôn Giả và Bạch Xà Nho Sinh đã trở về Phong Ngân Tự. Một bàn tiệc rượu phong phú nhanh chóng được bày biện bên trong đình viện.
Độc Thủ lão nhân và Lý Thủy Đạo ngồi đối diện với nhau, nhóm tu sĩ Tử Dương môn khác lại chia ra, ngồi ở hai bên bàn. Mọi người nâng chén cùng uống, lại vui vẻ trò chuyện về những chuyện lớn trong thiên hạ, cũng như những điều tâm đắc trong quá trình tu hành.
Trong bữa tiệc, Độc Thủ lão nhân lại nhắc đến chuyện năm đó, trong lòng không khỏi cảm khái ngàn vạn. Lão nói: "Ngày đó nếu không phải Lý huynh đệ ra tay tương trợ, chỉ sợ ta đã chết ở trong thủy lao rồi."
Lý Thủy Đạo cười nói: "Khách khí quá... Cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng để nhớ tới. Lại nói, hiện giờ thần công của Độc Thủ đạo hữu đã đại thành, chỉ sợ trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo uy năng hủy thiên diệt địa."