Lý Thủy Đạo mỉm cười, chắp tay nói: "Hai vị đến thăm, đã làm cho hàn xá trở nên rực rỡ rồi. Không biết hai vị đến đây là có chuyện gì?"
Hắc Hồ lão tẩu khẽ gật đầu nói: "Ngươi tấn cấp tam giai đã gần năm năm rồi, vẫn một mực bế quan khổ tu, không biết tu vi tiến triển thế nào?"
Lý Thủy Đạo cười nhạt một tiếng: "Đa tạ Hắc Hồ đạo hữu và nhạc phụ đại nhân đã quan tâm, tu vi của ta tiến triển cũng coi như tạm được."
Ánh mắt Lam Trí Uyên chợt lóe, lập tức hỏi: "Chúng ta có thể tiến vào quan sát Hư cảnh của ngươi không?"
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo cất tiếng cười to: "Nhạc phụ đại nhân, không biết lúc nào ta mới được xem 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》?"
Lam Trí Uyên nghe vậy, trong lòng thoáng sững sờ, lại có chút ngại ngùng, không ngẩng đầu lên được. Nhưng gương mặt Hắc Hồ lão tẩu lại không đổi sắc, phảng phất như đã sớm đoán ra tình huống này.
Bầu không khí trong đình viện lập tức biến hóa, có chút vi diệu, khó mà nói rõ ra.
Lý Thủy Đạo khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia cười lạnh.
Bởi vì cái gọi là vô sự không đăng Tam Bảo điện, hai người này vô cớ đến tận cửa, lại không nhờ hắn làm việc gì, nghĩa là tám - chín phần mười, mục đích khiến bọn họ đến đây chính là Vạn Độc Thâm Uyên.
Đương nhiên trong lòng hắn phải phát sinh cảnh giác.
Hắc Hồ lão tẩu thoáng suy tư một hồi, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói: "Ta muốn luận bàn cùng ngươi một phen."
Lý Thủy Đạo nhíu mày hỏi: "Luận bàn? Có thể, nhưng phải ký giấy sinh tử trước, nhất quyết sinh tử."
Lam Trí Uyên nghe vậy, lập tức cả kinh vội vàng nói: "Thủy Đạo, chỉ là luận bàn mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như vậy?"
Lý Thủy Đạo cười lạnh nói: "Đã không có dũng khí quyết một trận sinh tử, vậy thì quên đi."
Ánh mắt của Hắc Hồ lão tẩu thoáng ngưng trọng, lão nhìn Lý Thủy Đạo một cái thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Lão phu tu đạo đã hơn ba trăm năm, ngươi mới tu luyện được bao nhiêu năm, sao dám cuồng vọng như vậy?"
Lời nói vừa buông, chỉ trong nháy mắt, một luồng uy áp vô hình đã lan tràn ra ngoài, khiến Lam Trí Uyên đang đứng bên cạnh cũng khẽ nhíu mày.
"Người trẻ tuổi, có một số việc không phải các ngươi có thể hiểu được. Trong ba trăm năm qua, lão phu đã trải qua vô số sinh tử, một đường tu đạo đến nay, há lại không có dũng khí nhất quyết sinh tử?" Hắc Hồ lão tẩu chậm rãi nói, trong thanh âm để lộ ra một loại cảm xúc thê lương.
"Lão phu chỉ niệm tình ngươi tu đạo không dễ, lại là đồng môn, còn thuộc đồng tộc, mới thật sự không muốn làm tổn thương hòa khí. Như vậy đi... Lão phu xuất ra một con tam giai yêu thú chém giết với ngươi. Ngươi cứ yên tâm, dù thực lực của ngươi không đủ, ta cũng sẽ không giết ngươi. Ngươi cũng không cần phải ký giấy sinh tử với một con yêu thú."
Chỉ thấy cái hồ lô sau lưng Hắc Hồ lão tẩu mở lớn miệng ra, đồng thời, một luồng yêu khí hùng mạnh cũng nhanh chóng lao thẳng ra ngoài.
Nương theo quá trình khuếch tán của yêu khí, một con tam giai yêu thú với thân hình khổng lồ chậm rãi chui ra.
Đó là một con bọ cạp khổng lồ với một tầng hắc giáp cứng rắn trên thân. Dáng người nó vô cùng cường tráng, không ngừng tản ra một luồng uy áp khiến người ta sợ hãi không thôi.
Hai mắt con bọ cạp lóe lên màu đỏ đậm, giống như hai ngọn lửa phẫn nộ đang hừng hực thiêu đốt. Hàm răng nanh trong miệng nó sắc bén đến mức làm người ta kinh hoảng, không dám nhìn thẳng vào.
Dù bị luồng yêu khí cường đại ấy đập thẳng vào mặt, nhưng biểu cảm trên mặt Lý Thủy Đạo vẫn bình tĩnh như thường, không hề thay đổi.
"Hừ, lão phu niệm tình ngươi là đồng môn, lại là rể của bản tộc, mới dùng phương thức này để khảo nghiệm ngươi, đừng có ngang ngược, không biết tốt xấu." Hắc Hồ lão tẩu lạnh lùng nói, trong giọng nói có mang theo một tia khó chịu, không vui.
Lý Thủy Đạo liếc nhìn Hắc Hồ lão tẩu, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười lạnh: "Nếu muốn luận bàn với ta, thì phải xuất ra bản lĩnh thật sự, không ký giấy sinh tử, miễn bàn."
"Ngươi..." Trong mắt Hắc Hồ lão tẩu lóe lên một tia tức giận, nhưng tia phẫn nộ ấy cũng chỉ thoáng qua tức thì đã biến mất, chỉ nghe lão chậm rãi mở miệng, nói: "Thôi được, vậy ta cũng muốn nhìn xem, khi lưỡi dao sắc bén kề sát lên thân, ngươi tính tránh hay không tránh?"
Nói xong, hai tay lão trực tiếp kết ấn, khiến cho con tam giai độc hạt kia lập tức há miệng, bộc phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, lại thấy bốn chân nó đạp mạnh xuống đất, đột ngột lao về phía Lý Thủy Đạo.
Nhưng Lý Thủy Đạo vẫn đứng yên tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, thậm chí còn trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Cái gai độc trên đuôi con bọ cạp đột ngột đâm vào mặt hắn, nhưng tới khi cách gương mặt hắn chỉ vẹn vẹn là nửa tấc, nó lập tức dừng lại.
Sắc mặt Hắc Hồ lão tẩu âm trầm như nước, nhưng biểu cảm lại mang theo vài phần kinh hãi.
Lý Thủy Đạo này lại có định lực lớn đến như thế?
Đây là hắn thật sự có năng lực để phòng ngự trước một kích của độc hạt, hay là chỉ thuần túy không màng đến sinh tử?
"Nữ tế, ngươi có muốn luận bàn với ta một phen không? Hẳn là giữa nhạc phụ và nữ tế chúng ta không cần phải kí giấy sinh tử chứ?" Lam Trí Uyên không nhịn được, lập tức mở miệng nói.
Lý Thủy Đạo nghe vậy, cũng chậm rãi mở to mắt, liếc nhìn nhạc phụ của mình, sau đó lạnh giọng nói: "Kể cả là người, nếu không ký giấy sinh tử, ta cũng sẽ không chiến."
Trên mặt Lam Trí Uyên lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Hắc Hồ lão tẩu nghe được lời ấy, trong mắt lóe lên một tia không vui: "Người trẻ tuổi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi thật sự cho rằng ta không dám ra tay ư?"
"Tiến vào Hư cảnh của ngươi đi!" Đối mặt với vẻ hùng hổ dọa người của Hắc Hồ lão tẩu, trên mặt Lý Thủy Đạo cũng xuất hiện một tia phẫn nộ.
"Vì sao?" Hắc Hồ lão tẩu cau mày lộ vẻ khó hiểu hỏi.
-đọc tại... -truyện y.y.p.r.o-