Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 867 - Chương 867: Hư Cảnh Của Hắc Hồ Lão Tẩu!

Chương 867: Hư Cảnh Của Hắc Hồ Lão Tẩu! Chương 867: Hư Cảnh Của Hắc Hồ Lão Tẩu!

Lý Thủy Đạo chậm rãi giải thích: "Đạo pháp thần thông của ta chính là gốc rễ để ta sống yên phận, không muốn vì một lần luận bàn buồn cười như vậy mà bị người khác biết được."

Hắc Hồ lão tẩu nghe xong lời giải thích này, trong lòng cũng thoáng sửng sốt. Nhưng cẩn thận ngẫm lại mới thấy lời này rất có đạo lý.

Chẳng qua lão vốn là tu sĩ của Lam gia, tu đạo đã ba trăm năm rồi, vẫn luôn hiển thánh ở trước mặt người khác, cực ít khi nghĩ tới đạo lý bo bo giữ mình này.

"Vậy tại sao không đi Hư cảnh của ngươi?" Hắc Hồ lão tẩu vẫn không hiểu, lại mở miệng hỏi.

"Hừ! Trước khi ta đọc được 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》thì ai cũng đừng hòng bước vào Hư cảnh của ta." Lý Thủy Đạo lộ vẻ mặt quật cường nói.

"Ngay cả nương tử nhà ngươi cũng không thể tiến vào?" Hắc Hồ lão tẩu mở miệng châm chọc.

Lý Thủy Đạo không chút do dự trả lời: "Đúng vậy, nương tử cũng không được."

Hắc Hồ lão nhân híp mắt lại, dường như đang đánh giá quyết tâm của Lý Thủy Đạo. Hồi lâu sau, lão mới chậm rãi mở miệng: "Tên khốn nhà ngươi đúng là quật cường, cũng được... Nể tình ngươi là vãn bối, lão phu đồng ý với yêu cầu này của ngươi."

Hắc Hồ lão tẩu nâng ngón tay lên, điểm một cái, con bọ cạp đen cực lớn kia lại một lần nữa bay trở về bên trong chiếc hồ lô lớn sau lưng lão. Ngay sau đó, lão nhẹ nhàng đặt chiếc hồ lô sau lưng mình xuống đất.

Mặc dù thời gian triển khai Hư cảnh rất ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc này, Hắc Hồ lão tẩu sẽ trở nên yếu ớt vô cùng, một khi bị ai đó đánh lén, rất có thể sẽ vẫn mạng tại chỗ.

Tuy khả năng Lý Thủy Đạo đánh lén lão là rất thấp, nhưng ngộ nhỡ hắn chính là một tên không có đầu óc thì sao?

Chỉ thấy trong mắt Hắc Hồ lão tẩu lóe lên một tia nghi kị. Lão lập tức quay đầu nhìn về phía Lam Trí Uyên bên cạnh, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Trí Uyên, hộ pháp cho ta!"

Lam Trí Uyên lập tức nghiêm túc gật đầu đáp: "Xin yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ người."

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của đối phương, rốt cục Hắc Hồ lão tẩu cũng thấy yên lòng. Lão lập tức nhắm hai mắt lại, bắt đầu dẫn dắt thiên địa chi khí, chậm rãi hút chúng vào trong cơ thể của mình. Theo quá trình khí lưu dũng mãnh tràn vào, thân thể của lão dần dần tản ra một luồng quang mang nhàn nhạt, phảng phất như đã hòa làm một thể cùng toàn bộ thiên địa xung quanh rồi.

Một luồng Hư ảnh mơ hồ nhanh chóng bao vây xung quanh người lão. Đó là một thế giới thiệt giả khó phân, là một cái đầm lầy tràn đầy khí độc, bên trong có những gốc đại thụ chọc trời, nhưng cũng có những cồn cát màu vàng xơ xác, thậm chí còn có một mảnh hoang mạc đá tảng.

Sau khi một luồng thiên địa chi khí cuối cùng bị hút vào, bóng dáng của Hắc Hồ lão tẩu cũng biến mất theo, chỉ để lại một cái hồ lô màu đen cực lớn, đặt ngang dưới đất. Phần miệng của hồ lô trống rỗng, phảng phất như một cánh cửa đi thông đến thế giới chưa biết kia.

"Hiền tế, mời vào." Lam Trí Uyên mỉm cười, ra hiệu mời Lý Thủy Đạo tiến vào.

Lý Thủy Đạo yên lặng gật gật đầu, rồi không chút do dự đã hóa thành một luồng lưu quang chui vào bên trong hắc hồ lô. Ngay sau đó, hắn đi tới một mảnh thế giới kỳ quái.

Thế giới trước mắt giống như một vùng đất giao hòa giữa mộng cảnh và hiện thực.

Lý Thủy Đạo đang lơ lửng giữa không trung, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy phía Nam có từng gốc đại thụ che trời đâm thẳng lên hư không, còn có một con tam giai đại xà như ẩn như hiện trong rừng rậm.

Trong sa mạc, một con bò cạp màu đen đã đạt đến tam giai đang nằm sấp trên cồn cát, cái gai độc sau đuôi lóe lên u quang thâm trầm.

Tại đầm lầy, một con tam giai độc oa đang tiềm phục trong bùn lầy, khôn ngừng phát ra âm thanh oa oa đinh tai nhức óc.

Mà trong vùng hoang mạc đá tảng lại không có bất cứ một con thú nào, chỉ có hoang vu và tĩnh mịch vô cùng vô tận.

Ngoại trừ ba con tam giai yêu thú cường đại kia, thế giới này vẫn còn rất nhiều nhị giai yêu thú, nhất giai yêu thú khác, chúng nó phân bố ở khắp nơi, hình thành nên một hệ sinh thái đa dạng phức tạp.

Lý Thủy Đạo quan sát một hồi, sau đó không khỏi cảm thán nói: "Quả nhiên Hư cảnh của người thật là to lớn, không hổ là tu sĩ đã tu đạo hơn ba trăm năm, nhưng người tu suốt ba trăm năm còn chưa có đủ ngũ độc, có phải là hơi chậm quá hay không?"

"Chậm? Không tính là chậm đâu... Hai trăm năm trước, lão phu dùng Tiên Khiếu Đan tấn cấp, thu được diện tích Hư cảnh mặc dù lớn, nhưng tuyệt đại bộ phận đều là nơi hoang vu, hoang mạc đá tảng, không có một ngọn cỏ, không có sinh cơ, mãi cho đến bây giờ, hoang mạc đá tảng này còn chiếm một nửa diện tích Hư cảnh." Đột nhiên một luồng hắc quang bay tới, người này chính là Hắc Hồ lão tẩu, lão khẽ vuốt chòm râu của mình, lộ vẻ mặt tự đắc nói.

"Hoang mạc đá tảng của ta cũng lớn trên trăm vạn mẫu." Lý Thủy Đạo nhíu mày nói.

"Những nội cảnh khác thì sao?" Ánh mắt Hắc Hồ lão tẩu lóe sáng, lập tức hỏi hỏi.

"Chỉ có mấy chục mẫu thôi." Lý Thủy Đạo tiếc chữ như vàng đáp.

"Ra tay đi." Hắc Hồ lão tẩu vốn là trưởng bối, tự nhiên không thể xuất thủ trước.

Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng, cũng không lập tức phát động công kích. Chỉ thấy một vầng mặt trời màu tím đen chậm rãi bay lên từ sau lưng hắn, tản ra một vầng quang mang cực nóng.

Phảng phất như vầng mặt trời tím này đang ẩn chứa một luồng lực lượng vô cùng vô tận, khiến cho người nhìn thấy mà sợ hãi không thôi.

Hắc Hồ lão tẩu thấy vậy, trong lòng không khỏi giật mình.

Ngũ Độc môn có loại công pháp này sao?

Đây là thứ đạo thuật gì?

Thoạt nhìn có uy lực khá lớn.

Có phải đây là cố tình ra vẻ hay không?

Ngay tại thời điểm Hắc Hồ lão bộ còn chưa suy nghĩ xong, vầng Tử Nhật sau lưng Lý Thủy Đạo lại đột nhiên khởi động, nó nhanh chóng ngưng tụ thành một chùm sáng năng lượng cực lớn, chỉ trong nháy mắt đã đánh về phía Hắc Hồ lão tẩu rồi.

Hắc Hồ lão tẩu chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô, sau đó cả người đã bị chùm sáng năng lượng kia hung hăng đánh trúng.

-tr/uyện./y/y-

Bình Luận (0)
Comment