Đường gân của cây cỏ xanh dần dần nổi lên màu bạc sáng bóng, óng ánh long lanh hệt như những giọt sương sớm.
Phần thân của nó thẳng lên, rắn rỏi hơn lúc trước, nụ hoa trên đỉnh đầu dần dần nở rộ, biến thành một đóa hoa màu bạc xinh đẹp ngạo nghễ, đứng độc lập trên thảo nguyên.
Giờ khắc này, phảng phất như toàn bộ thảo nguyên đều bị vầng hào quang của nó bao phủ, có vẻ như sinh cơ càng thêm mạnh mẽ, bừng bừng.
Khâu Lan Anh mừng rỡ nhìn đóa Ngân Tế Hoa vừa được mình bồi dưỡng nên từ một cọng cỏ xanh bình thường, vẻ mặt tràn đầy đắc ý và thỏa mãn.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên nàng lại cảm nhận được một luồng lực lượng yếu ớt vừa tác dụng lên người mình, giống như những cọng cỏ nhỏ xung quanh đang xô đẩy lên người nàng vậy.
Tuy luồng lực lượng này rất nhỏ, nhưng lại hiện lên vô cùng rõ ràng trong cảm giác của Khâu Lan Anh.
Nàng hiểu, đây là Hư cảnh đang phát ra lời mời với nàng, nó muốn đưa nàng rời khỏi thế giới này.
Khâu Lan Anh mỉm cười, nàng cũng không kháng cự luồng lực lượng ấy, chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt xuống, toàn thân đắm chìm trong tiết tấu dao động của nó.
Đột nhiên, nàng lại có cảm giác toàn bộ thế giới này đều xoay tròn xung quanh mình. Vùng thảo nguyên rộng lớn, đóa Ngân Tế Hoa cùng với luồng lực lượng yếu ớt kia đã trở nên mơ hồ không rõ.
Khi tất cả lại một lần nữa trở nên rõ ràng, Khâu Lan Anh đã đi đến thế giới bên ngoài. Nàng hóa thành một luồng lưu quang chui ra từ trong chiếc hồ lô màu đen bên hông Lý Thủy Đạo.
Thế giới bên ngoài...
Màn đêm đen như mực, yên lặng như tờ.
Lý Thủy Đạo mặc một bộ y phục màu đen tĩnh mịch, dường như đã hòa làm một thể với màn đêm vô biên vô hạn này. Ánh mắt hắn thâm thúy, đang nhìn chằm chằm vào ngọn núi cao đen tuyền trước mắt, biểu cảm trên mặt cực kỳ nặng nề.
Khâu Lan Anh tò mò đánh giá bốn phía, chợt nhẹ giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Lý Thủy Đạo trầm giọng nói: "Đây là Phong Ngân Tự, hiện giờ chúng ta đang ở dưới chân núi, Phong Ngân Tự nằm trên đỉnh núi."
Khâu Lan Anh không nhịn được mở miệng hỏi: "Trong ngôi chùa kia có vật gì ư?"
Trong giọng nói của Lý Thủy Đạo để lộ ra một tia ngưng trọng: "Cao thủ của Tử Dương môn đang ẩn nấp trên cao kia, còn Phong Ngân tự này đúng là một ngôi chùa đổ nát. Theo ta được biết, Tử Dương môn có gần hai mươi vị tam giai tu sĩ đang ẩn tu ở chỗ này."
Khâu Lan Anh sợ hãi than: "Sao lại nhiều như vậy?"
Lý Thủy Đạo gật đầu: "Vốn dĩ ta định lẻn vào trong ngôi chùa đổ nát ấy, chờ đợi thời cơ. Chỉ tiếc nơi này đã là cực hạn mà ta có thể tới được rồi, nếu còn tiếp tục đi lên trên nữa, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của lão tặc Độc Thủ kia."
"Vì sao người phải đi lên?" Khâu Lan Anh khó hiểu hỏi.
"Ta đã chọc tới Lam gia, chỉ có thể dùng một chiêu họa thủy đông dẫn này, quấy cho đục nước, mới có thể tìm được một đường sinh cơ." Lý Thủy Đạo giải thích.
"Sư phụ yên tâm, ta biết nên làm như thế nào rồi." Khâu Lan Anh gật đầu nói.
Lý Thủy Đạo khẽ gật đầu, sau đó tháo chiếc hồ lô màu đen ở bên hông xuống, dẫn động thiên địa chi khí, một mảnh thế giới hoang vu như thật như ảo lập tức quay chung quanh thân thể hắn.
Thân thể Lý Thủy Đạo dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng đã hoàn toàn tiêu tán.
Khâu Lan Anh cúi đầu, chỉ thấy trên mặt đất có một cái hồ lô màu đen to bằng bàn tay. Nàng nhẹ nhàng nhặt nó lên, đánh giá chiếc hồ lô này.
Chiếc hồ lô màu đen này đúng là một kiện pháp bảo, nếu không có vật này, khi Hư cảnh của Lý Thủy Đạo kết nối với thiên địa bên ngoài, nó sẽ rơi xuống rồi nằm nguyên tại chỗ, căn bản không di chuyển được, nhưng muốn hạ Hư cảnh của mình xuống ngay dưới mí mắt của Độc Thủ lão nhân lại tuyệt đối là một nhiệm vụ bất khả thi.
Dưới màn đêm, Khâu Lan Anh bắt đầu thi triển pháp thuật, khiến cho thân thể của nàng dần dần vặn vẹo biến hình, nhanh chóng hóa thành một sợi dây leo dài nhỏ. Trên sợi dây leo ấy có treo mấy cái hồ lô, một trong số đó chính là chiếc hồ lô màu đen kia.
Cái hồ lô treo trên dây hồ lô, đây chính là đạo lý hiển nhiên trên đời.
Có cảm giác như sợ dây leo này lại có được sinh mệnh của chính mình, bởi vì nó đang chậm rãi kéo dài về phía trên núi, giống như một con rắn màu tối, lặng yên nằm úp sấp giữa màn đêm.
Mặc dù tốc độ trườn đi của nó khá chậm, nhưng lại bí mật dị thường, không nhanh không chậm từ từ tới gần đỉnh núi.
...đọc tại truy/ện/y-y.pr=o...
Lý Thủy Đạo đang khoanh chân ngồi xuống trong Hư cảnh, quanh thân bị một tầng linh hỏa màu da cam bao phủ.
Hai tay hắn nhẹ nhàng vung lên, ba viên nội đan yêu thú sáng chói lập tức bay lên lơ lửng giữa không trung, tản ra một vầng quang mang thần bí.
Hắn trực tiếp dùng đan quyết huyền diệu điều khiển ba viên nội đan này, lại để Dược Sư Linh Hỏa nhảy lên trên đó, nung khô, từng chút từng chút tinh luyện ra tinh hoa của yêu thú. Trong không khí tràn ngập mùi dược hương nồng đậm, khiến người ta vui vẻ thoải mái cực kỳ.
Tại thời điểm này, cõi lòng Lý Thủy Đạo đã biến thành một mảnh thanh minh, hắn hạ quyết tâm ẩn nấp bên trong Phong Ngân Tự thì không còn hành động thiếu suy nghĩ nữa. Dù hiện giờ phải đối mặt với mối uy hiếp đến từ Vô Tướng Chân Quân, hắn cũng có cách đối phó.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ rằng, dù bản thân lặn lội đến Nam Hải tìm Hà Thế Dung che chở cũng chỉ đâm đầu vào một con đường chết.
Chưa dám chắc bản thân có thể tìm được Hà Thế Dung hay không, chỉ tính riêng khoảng cách hơn mười ngày hành trình này, Lý Thủy Đạo cũng rất có khả năng sẽ bị Vô Tướng Chân Quân chặn được.
Mặt khác Độc Thủ lão nhân luôn miệng nói muốn cảm ơn hắn còn không đáng tin cậy, thì Hà Thế Dung kia, vốn là một người xa lạ, hoàn toàn không quen biết gì hắn, đối phương không bỏ đá xuống giếng mới là lạ.
Hiện giờ, nếu hắn đã ẩn tàng tại Phong Ngân Tự này, thì cứ dứt khoát lợi dụng hồn đăng chỉ dẫn, quấy lên một hồi đại loạn, khiến cho Vô Tướng Chân Quân của gia tộc Lam thị phát sinh tranh chấp cùng với Độc Thủ lão nhân.
Không cần biết kết quả như thế nào cũng cực kỳ có lợi cho hắn.