Tử Lâm Tán Nhân dốc hết toàn lực phi độn, nhưng khoảng cách giữa lão và con Hoang Thần Cức Ma kia chẳng những không kéo giãn ra được, ngược lại còn càng kéo càng gần.
Chưa bao giờ Tử Lâm Tán Nhân cảm nhận được tử vong ở gần mình đến thế, trong lòng lão tuyệt vọng vô cùng, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy yết hầu.
Hoang Thần Cức Ma lại gia tốc thêm một lần nữa, giống như thuấn di trực tiếp xuất hiện ở phía sau Tử Lâm Tán Nhân, hung hăng giáng một trảo xuống.
Tử Lâm Tán Nhân chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, cả người đã bị đập nát bấy.
Huyết nhục bắn tứ tung, chân cụt tay đứt không món gì còn nguyên vẹn, ngay cả nguyên thần của Tử Lâm Tán Nhân cũng không kịp chạy thoát, đã bị Hoang Thần Cức Ma hoàn toàn tiêu diệt.
Cứ như thế, một đời Chân Quân đã ngã xuống.
Hoang Thần Cức Ma ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thanh âm chấn động cả thiên địa xung quanh.
Ngay sau đó, linh khí trong thiên địa bắt đầu điên cuồng phun trào, hình thành nên một vòng xoáy linh khí thật lớn. Tại vị trung tâm của vòng xoáy, một cảnh tượng kỳ dị hiện ra, nhanh chóng bao trùm cả bầu trời. Đó là một cái ảo ảnh khổng lồ, phảng phất như bên trong đang phản chiếu hình ảnh của một thế giới hoàn toàn mới.
Nơi ấy có núi non sông ngòi, có sa mạc rừng rậm, thậm chí còn có thành trấn với vô số phàm nhân sinh sống. Thế giới bên trong vùng ảo ảnh này vô cùng chân thật, tựa như có thể vươn tay đến chạm vào.
Đó là một thế giới chân thật.
Đó là Hư cảnh của Vô Tướng Chân Quân.
Trong hư cảnh lại có thành thị, còn có hàng vạn phàm nhân.
Nơi ấy phồn hoa như gấm, giống như tiên cảnh giữa nhân gian.
Tại thời điểm này, những con người trong thành vẫn đang rộn ràng nhốn nháo làm việc của mình, ai nấy đều bận rộn, lại không biết tai vạ của bọn họ đã đến nơi.
Vùng ảo ảnh như cơn mơ trên bầu trời kia dần dần tiêu tán, phảng phất như một cơn ác mộng vừa tan biến. Điều này có nghĩa là thế giới kia đã triệt để tiêu tan, cũng có nghĩa là vô số phàm nhân phải lấy hàng vạn để tính, đang sống dựa vào thế giới kia cùng với tất cả những món báu vật bên trong nó, đều đã tan biến không còn tăm tích.
Tất cả đều biến mất!
Biến mất cùng với toàn bộ thế giới.
Tất cả đều là ảo ảnh trong mơ...
Đột nhiên một tiếng nổ mạnh truyền đến!
Chỉ thấy một con Hoang Thần Cức Ma to lớn giáng từ trên trời xuống. Chân nó đạp thẳng xuống đất, làm xuất hiện một cái hố to, đá vụn văng ra khắp chốn giống như là đất bằng nổ tung.
Thân thể cao lớn của nó không khác gì một ngọn núi, khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Nhóm tu sĩ Tử Dương môn lộ vẻ mặt thấp thỏm nhìn qua. Bọn họ biết đây là sinh vật của Hoang Thần giới, đồng thời cũng là ngọn nguồn phát tán lực lượng của mình. Nhưng nói gì thì nói, nó cũng không phải nhân loại, khi đối mặc với một sinh vật như vậy, hoặc ít hoặc nhiều trong lòng bọn họ cũng có chút sợ hãi.
"Từ hôm nay trở đi, phân đà Hắc Sơn của Tử Dương môn giải tán, các ngươi tự tiến về tổng đà Nam Hải gửi tin tức đi." Thanh âm trầm thấp hữu lực của Hoang Thần Cức Ma truyền đến, để lộ ra một loại uy nghiêm không thể kháng cự.
Chúng tu sĩ đồng thanh đáp: "Tuân lệnh."
Sau đó, bọn họ vội vàng khống chế độn quang, hóa thành từng tia sáng chói mắt, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Nam Cung Cầm cũng theo sát phía sau, nhanh chóng bay theo đội ngũ này.
Trên đường phi hành, nàng khẽ cau mày, đúng là khi giao hết thảy tu vi của mình cho "Lực Tướng", thực lực của bản thân tu sĩ sẽ tăng vọt, nhưng cũng sẽ hóa thân thành một sinh vật không phải người.
Hơn nữa, có vẻ như đã biến thân thì không thể biến trở về được nữa. Như vậy Độc Thủ lão nhân kia còn có thể tính là chính lão hay không?
Sau khi đưa mắt nhìn toàn bộ tu sĩ của Tử Dương môn rời đi, Hoang Thần Cức Ma lại ngẩng đầu nhìn về phía tòa Thập Phương Cao Tháp nguy nga kia. Huyễn Nhật Ma Kính trên đỉnh tháp vẫn lóe lên một mảnh Tử Dương chói mắt.
Hoang Thần Cức Ma lập tức bay lên lấy đi tấm Huyễn Nhật Ma Kính trên đỉnh tháp, cùng với mảnh Phân Quang Thiên Tinh trên thân tháp, sau đó thu hai kiện pháp bảo này vào trong miệng.
Xong xuôi đâu đó, con Cức Ma này dứt khoát đánh mạnh một quyền về phía tòa tháp cao kia. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn truyền ra, tòa tháp cao nguy nga sừng sững nọ lập tức hóa thành một đống bột mịn.
Sau khi tiêu hủy Thập Phương Cao Tháp, Hoang Thần Cức Ma đột ngột nhảy lên, hóa thành một luồng ô quang, tiêu tán giữa thiên địa.
Phong Ngân tự chỉ còn lại một đống phế tích...
Bên trong phế tích, một sợi dây leo màu xanh lá nhẹ nhàng đẩy hòn đá bên trên ra, sau đó, một thiếu nữ chừng mười hai tuổi cầm theo một chiếc hồ lô màu đen to bằng bàn tay, đột ngột đứng dậy trên mảnh phế tích từng là bức tường đổ nát trước kia.
...
Ba tháng sau...
Tầng hầm ngầm, Thiên Trì phường.
Lý Thủy Đạo yên lặng ngồi trên chiếc giường đá. Dưới ánh đèn yếu ớt, bóng dáng của hắn có vẻ hơi mơ hồ, giống như đã hòa làm một thể với hoàn cảnh u ám này.
Khí lưu màu tím vờn quanh thân thể y hệt một lớp màn che thần bí, không ngừng tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Nhịp hô hấp của Lý Thủy Đạo trầm thấp mà có lực, mỗi một lần hít vào, Tiên Thiềm chân khí màu tím nhạt sẽ từ lỗ chân lông quanh thân rót vào trong cơ thể, mà mỗi lần hắn thở ra, dường như luồng chân khí này lại mang theo một loại lực lượng thần bí nào đó, nó chạy dọc theo kinh mạch, âm thầm gột rửa ngũ tạng lục phủ bên trong.
Vị trí chân khí lưu chuyển qua còn giống như dây đàn bị nhẹ nhàng kích động, mơ hồ phát ra những âm tiết êm tai.
Trải qua một đoạn thời gian tu luyện, Lý Thủy Đạo chậm rãi mở hai mắt, lại nhẹ giọng nói: "Vào đi."
Triệu Linh Nhi đang yên lặng chờ đợi ở ngay lối vào gian mật thất bằng đá kia. Nàng đang cõng thanh Quỷ Diện Đại Đao trên lưng, gương mặt còn mang theo vẻ kính sợ rõ ràng. Khi nghe thấy Lý Thủy Đạo lên tiếng, nàng nhẹ nhàng bước vào thạch thất, lập tức cất giọng nói có vẻ khiêm tốn vô cùng: "Chủ nhân, đã quấy rầy rồi. Chuyện về Ngũ Độc Môn, trước mắt vẫn không có tin tức gì."
truyen-y-y