Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Dám Sỉ Nhục Ta!

Chương 900: Dám Sỉ Nhục Ta! Chương 900: Dám Sỉ Nhục Ta!

Nam tử áo xanh này tu luyện 《 Hoang Thần bí thuật 》, khiến cho thân thể cực kỳ cường hãn, một chiêu "Thâm Hải Giảo Sát" này không đối phó được Lý Thủy Đạo, đương nhiên cũng không đối phó được gã.

Nhưng Vân Hiểu Linh vẫn còn một đòn sát thủ khác!

Chỉ thấy bên trong biển sâu đột nhiên xuất hiện một vệt kim quang. Một con cá lớn màu vàng kim vô cùng khổng lồ, trực tiếp xuất hiện bên trong kim quang, đôi mắt nó lạnh lùng mà hung ác, lập tức xông thẳng về phía nam tử áo xanh kia.

Ở thời điểm hiện tại nam tử áo xanh đang bị vô số mạch nước ngầm dưới biển sâu vây khốn, căn bản không thể động đậy được.

Con cá lớn màu vàng kia lập tức há cái miệng khổng lồ của mình, để lộ ra hàm răng cửa cực lớn giống như con người, trực tiếp cắn về phía nam tử áo xanh.

Dù đã rơi vào thời khắc nguy cấp này, nhưng trên mặt nam tử áo xanh kia cũng không để lộ ra nửa phần kinh hoảng và sợ hãi. Gã vẫn bình tĩnh tự nhiên như thường, vầng Thanh Nguyệt lại xuất hiện sau lưng gã, đồng thời một luồng sức mạnh vô hình cũng lặng lẽ phát tán ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt khi cái miệng cá khổng lồ kia chuẩn bị khép lại, luồng lực lượng vô hình nọ cũng kịp thời ập đến, hung hăng đẩy nó về phía sau.

Con cá lớn màu vàng ăn đau, vũng máu màu vàng nhanh chóng lan tràn trong nước biển. Nó phát ra tiếng gào thét khàn khàn cực kỳ vang dội, dù đang ở trên mặt nước cũng có thể nghe được âm thanh này.

Ầm!

Cùng thời điểm đó, nam tử áo xanh kia đã thoát khỏi vô số mạch nước ngầm dưới đáy biển trói buộc, lại một lần đã bay lên mặt biển.

Ánh trăng màu xanh sau lưng gã càng thêm chói mắt, thậm chí còn mơ hồ có thể trông thấy một bóng người hiển hiện bên trong vầng Thanh Nguyệt kia.

Bóng người nọ dị thường khôi ngô, cơ bắp rắn chắc, trên thân thể có lân giáp, trên đỉnh đầu có sừng.

"Thanh Nguyệt Thần Quang!"

Một tiếng rống lập tức vang vọng khắp thiên địa.

Ngay sau đó, một cột sáng màu xanh uy mãnh vô cùng, trực tiếp phun trào từ phía sau lưng nam tử áo xanh nọ. Cột sáng này xông thẳng lên trời, lại hung hăng đánh thẳng về phía Vân Hiểu Linh đang ẩn nấp dưới nước.

Vân Hiểu Linh đang ẩn thân ở trong biển rộng, trên tay cầm Bích Hải Hoàn, không ngừng khuấy động từng tầng lực lượng của hải dương, nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm cực lớn, dài đến vạn trượng, ngang nhiên bổ về phía cột sáng màu xanh ngút trời kia.

Thanh Nguyệt Thần Quang thế như chẻ tre, đột ngột va chạm với thủy kiếm khổng lồ do Vân Hiểu Linh ngưng luyện ra.

Chỉ nghe một tiếng nổ rung trời động đất, thanh thủy kiếm run rẩy không ngừng, rồi trong nháy mắt sau đó, nó đã vỡ tan ra, hóa thành vô số những giọt nước óng ánh, nhanh chóng tan biến trên mặt biển.

Vân Hiểu Linh chỉ có thể chui thẳng vào chỗ sâu bên trong hải dương, hi vọng có thể mượn nhờ lực lượng của biển rộng, đi tới ngăn cản cột sáng màu xanh này.

Ầm ầm ầm...

Lượng lớn nước biển bị cột sáng màu xanh nọ mãnh liệt đẩy ra, hình thành nên một cột nước khổng lồ, trực tiếp xông thẳng lên trời.

Vân Hiểu Linh quay cuồng ở trong nước, thân thể bị một luồng lực lượng khổng lồ dẫn dắt, không ngừng trầm xuống bên dưới.

Vân Hiểu Linh là cao thủ đứng đầu Bích Hải môn, có thể quét ngang hải vực, không ai đủ sức địch lại, thế nhưng hôm nay, ngay cả một tu sĩ không tên không tuổi của Tử Dương môn, nàng cũng không đánh lại.

Trong đôi mắt nàng tràn ngập cảm giác không cam lòng.

Nếu hiện giờ, cả hai đang ở trong biển rộng chân chính, thì cùng lắm Vân Hiểu Linh sẽ dựa vào Thủy Độn Thuật để bỏ trốn mất dạng, nhưng nơi này lại là Hư cảnh của nàng, nàng không thể chạy trốn được, trừ phi nàng không muốn tu vi của mình nữa.

"Muốn chết!" Đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng rống mang theo sắc thái vừa phẫn nộ vừa kinh hãi. Ngay lập tức, thanh âm nổ vang đã truyền đến không ngừng...

Ầm!

Một tiếng sấm sét nổ mạnh ầm ầm bộc phát ra.

Vừa rồi nam tử áo xanh còn để lộ ra tư thái vô địch không ai bì nổi, thì giờ phút này, gã lại bị người ta đánh cho một quyền, phải chui thẳng xuống dưới biển sâu, lập tức gợn lên con sóng lớn ngập trời.

Lý Thủy Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống mặt biển, trên người được một luồng tử quang nhàn nhạt quấn quanh, tựa như vị khách tới từ thiên ngoại.

Hắn ngoắc ngón tay, ý bảo nam tử áo xanh vừa rơi xuống nước kia mau bay lên tái chiến, ý khinh miệt bộc lộ rõ ràng trên khuôn mặt.

Nam tử áo xanh chưa từng phải chịu đựng loại sỉ nhục nặng nề đến vậy, lửa giận lập tức thiêu đốt trong lòng. Gã điên cuồng hét lớn: "Dám sỉ nhục ta!"

Gã vừa gầm thét vừa một lần nữa lao thẳng về phía Lý Thủy Đạo. Bóng dáng hai người đan xen vào nhau trên không trung, lập tức triển khai một trận chém giết kịch liệt.

Hai người đều không dùng pháp bảo, thuần túy là đánh giáp lá cà.

Lý Thủy Đạo vận dụng Xà Vẫn Triền Thân Quyền, mỗi một động tác đều linh động như rắn, nhanh chóng mà chuẩn xác.

Chỉ thấy thân hình hắn không ngừng lóe sáng, như ẩn như hiện giữa không trung, khi thì nhẹ nhàng như gió, lúc lại trầm ổn như núi.

Nam tử áo xanh cũng không cam chịu yếu thế, chiêu thức trên tay gã cực kỳ hung mãnh, lực đạo mười phần.

Hai người đã đánh được mấy chiêu trên không trung, mỗi một lần va chạm đều làm cho không khí xung quanh ầm ầm chấn động.

Trải qua bảy - tám hiệp kịch chiến, Lý Thủy Đạo lại hung hăng đánh một quyền về phía nam tử áo xanh.

Nam tử áo xanh vừa thấy một quyền này mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ, trong lòng đã hoảng sợ. Gã biết, với tốc độ của một quyền này, dù muốn bản thân cũng không tránh né kịp, chỉ còn cách ngạnh kháng mà thôi.

Nghĩ là làm, gã lập tức vận chuyển pháp lực toàn thân, tạo nên một tầng bảo hộ bên ngoài, muốn dựa vào nó để ngăn cản một quyền này.

Vấn đề là nắm đấm của Lý Thủy Đạo vô cùng quỷ dị, có cảm giác như nó đã xuyên qua tầng phòng hộ bên ngoài, trực tiếp đánh trúng thân thể nam tử áo xanh đang được bảo vệ bên trong.

Nam tử áo xanh chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đã tan vỡ, biến thành cái bao cát tả tơi, rơi thẳng xuống biển.

Bình Luận (0)
Comment