Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 912 - Chương 912: Ngàn Tính Vạn Tính, Cuối Cùng Vẫn Dính!

Chương 912: Ngàn Tính Vạn Tính, Cuối Cùng Vẫn Dính! Chương 912: Ngàn Tính Vạn Tính, Cuối Cùng Vẫn Dính!

Phải biết rằng, Hư cảnh có thiên địa nhị khí là không thể thu vào đan điền được, chỉ khi Hư cảnh không có thiên địa nhị khí, tu sĩ mới có thể nhét nó vào trong đan điền của mình.

Đây chính là quy tắc!

Nói cách khác, sau khi hai trăm vạn mẫu hải vực kia bị tách rời, thì ba trăm vạn mẫu hải vực còn lại cộng thêm một trăm vạn mẫu lục địa đã thoát khỏi sự trói buộc của thiên địa nhị khí, chúng nhanh chóng thu nhỏ lại, giống như hạt cát bên trong chiếc đồng hồ cát, không ngừng chảy xuôi.

Đến cuối cùng, mảnh đất đai đã thu nhỏ lại khoảng trăm vạn lần này trực tiếp hóa thành một cái bọt khí trong suốt óng ánh, hào quang tỏa ra bốn phía, rồi bay thẳng về phía đan điền của Lý Thủy Đạo.

Thân thể hư ảo của Lý Thủy Đạo dần dần ngưng tụ lại.

Ở thời điểm thân thể của hắn hoàn toàn hóa thành thực thể, hắn chợt phát hiện bản thân đang ở bên trong một cái nhà lao bằng đá cực lớn.

Bốn phía đều là những vách đá dày cứng, tầng nham thạch trên đỉnh tản ra một luồng khí tức cổ xưa, vô cùng quỷ dị tràn ngập khắp không gian.

Dưới thân truyền đến tiếng va chạm kịch liệt. Lý Thủy Đạo lập tức cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới chân là một mảnh biển rộng mênh mông, sóng gợn mãnh liệt, bọt nước vỗ vào vách đá, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Vùng biển mênh mông này cũng rơi vào tình trạng nửa hư nửa thực, giống như trực tiếp đan xen giữa cảnh trong mơ và hiện thực vậy.

Đây là hải vực hai trăm vạn mẫu của Tinh Hải Thú!

Trong lòng Lý Thủy Đạo vô cùng kinh hãi, sau khi bị chặt dứt, lẽ ra cái Hư cảnh này phải triệt để mai một mới đúng, sao nó vẫn còn tồn tại?

Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cái nhà giam to lớn này, trong tầm mắt mơ hồ, hắn lập tức cảm nhận được khu lao tù này đã bị phong tỏa bên trong thiên địa nhị khí rồi.

Sau khi thiên địa nhị khí kết hợp cùng Hư cảnh, Hư cảnh sẽ trở thành một thế giới gần như chân thật, rất khó bị phá hủy. Nếu như vậy, chẳng phải hắn thực sự không thể thu Hư cảnh vào trong cơ thể của mình sao?

Lý Thủy Đạo thoáng nhúc nhích cơ thể một cái.

Nếu không phải hắn đã cắt hai trăm vạn mẫu hải vực kia ra ngoài, thì kể cả khi hắn giết sạch toàn bộ đám hóa thân của dị thú bên trong Hư cảnh của mình, chỉ sợ cũng không thể thu Hư cảnh vào trong cơ thể mình được.

Cắt bỏ hải vực chẳng những có thể giải quyết được cục diện dị thú, còn khiến cho chính hắn dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của nơi này.

Giờ phút này, mảnh đại dương nửa hư nửa thực kia đang không ngừng bành trướng, giống như muốn một lần nữa thôn phệ lấy hắn.

Tâm niệm Lý Thủy Đạo vừa động, một mảnh hào quang màu tím đã nhanh chóng tuôn ra từ trong cơ thể, hóa thành một chùm sáng sáng chói, bay thẳng tới đỉnh lồng giam. Nơi chùm sáng đi qua, vách đá ầm ầm vỡ vụn giống như đậu hũ, yếu ớt không chịu nổi.

Trong chốc lát, Lý Thủy Đạo đã phá tan sự trói buộc của lao tù, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài rồi.

Bên ngoài khu nhà lao là đáy biển Hắc Uyên hải đen kịt, không có một chút ánh sáng mặt trời nào, hết thảy đều bị hắc ám vô biên che đậy. Nhưng Lý Thủy Đạo vẫn có thể nhìn thấy tám chữ to màu đỏ máu được viết cực kỳ rõ ràng bên trên cánh cửa lớn của lao tù: "Tù ma ở đây, chớ có mở ra."

Lý Thủy Đạo: "..."

Hắn bị nhốt trong khu nhà giam này chừng hơn một tháng, nhưng một tháng trước, trên cánh cửa vốn không có tám chữ này.

Tù ma ở đây? Có phải tên tù ma ấy chính là hắn không?

Thật hiển nhiên, tám chữ này chính là thứ Vân Hiểu Linh lưu lại.

Hắn ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn bị nữ nhân này tính kế.

Cũng may hắn đã thẳng thừng cắt đứt hai trăm vạn mẫu hải vực, chủ động từ bỏ một bộ phận tu vi, lúc này mới đủ sức thoát khỏi sự trói buộc của Âm Dương nhị khí, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng tại sao Vân Hiểu Linh lại nói hắn là ma?

Lý Thủy Đạo thoáng suy tư một lát, rất nhanh đã bừng tỉnh đại ngộ. Tất cả những điều này đều là hiểu lầm...

Nữ nhân Vân Hiểu Linh này đúng là ngu xuẩn, cũng không biết mở miệng hỏi hắn?

Nói là nói là như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ một hồi, lại đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, hắn mới hiểu, đúng là nàng không dám hỏi thật.

* - tr(uyen)(y)y - *

Được luồng độn quang màu tím nhạt bao bọc, một bóng người trực tiếp lao vào biển mênh mông như một mũi tên xé gió.

Dường như nước biển cũng bị luồng khí thế này dọa sợ, chỉ thấy từng cơn sóng gợn nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, chẳng khác gì chúng đang nhường đường cho kẻ xâm nhập này.

Tốc độ tiềm hành của người nọ cực nhanh, phảng phất như đã hòa làm một thể với nước biển xung quanh rồi, ngay cả mấy con cá bơi ngang qua, cũng khó theo kịp được dấu vết của hắn.

Đột nhiên, bóng người kia từ trong lòng biển, phá sóng lao ra ngoài, trực tiếp hóa thành một vầng hào quang rực rỡ, xông thẳng lên trời. Bóng dáng hắn nhẹ nhành xoay quanh trên không trung, phảng phất như đang múa cùng gió, đồng hành với mây. Quá trình kia kéo dài không quá lâu, bóng người ấy lại một lần nữa hóa thành một tia sáng lấp lánh, chui xuống biển sâu thăm thẳm, chơi đùa cùng bầy cá, nhảy múa với san hô.

Rõ ràng Lý Thủy Đạo chưa bao giờ tu luyện Thủy Độn Thuật, lại có thể tự do bay lượn trong biển cả mênh mông này?

Làm được như vậy, cũng không phải vì hắn đã nắm giữ được loại thuật pháp gì, đây chỉ đơn giản là một loại năng lực bắt nguồn từ ba trăm vạn mẫu hải vực ở bên trong Hư cảnh của hắn thôi.

Đó là thế giới được tạo thành sau khi tu sĩ tiền bối Bích Hải môn tu luyện ra Hư cảnh, vừa mới hiển hóa ra.

Khi hắn thu ba trăm vạn mẫu hải vực ấy vào trong Hư cảnh của mình, đột nhiên lại có cảm giác mình chính là chúa tể của hải dương.

Cảm giác này rất kỳ lạ, phảng phất như mỗi một cái bọt nước hay mỗi một giọt nước ở nơi này đều có sinh mệnh của mình, và chúng nó nguyện để cho hắn sử dụng, cũng nguyện chiến đấu vì hắn.

Bình Luận (0)
Comment