Chỉ thấy Lý Thủy Đạo đánh ra một chưởng, nước biển lập tức phát sinh biến hóa, hệt như một con cự Long ào ào bay lên. Đồng thời, âm thanh sấm sét cũng truyền đến, chấn động thiên địa, khiến người phát run.
Hắn chưa bao giờ tu luyện bất cứ một môn công pháp nào của Bích Hải môn, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại thể hiện uy năng của cao giai tu sĩ Bích Hải môn.
Đây là thực lực của Lý Thủy Đạo, cũng là pháp lực vô biên hắn hấp thu được từ ba trăm vạn mẫu hải vực kia. Trên thực tế, hắn không nắm giữ "Thuật" của Bích Hải môn, mà nắm giữ "Đạo" của Bích Hải môn.
Đạo chính là cực hạn của thuật!
Tu luyện thuật chính vì ngộ đạo.
Ở thời điểm hiện tại, năng lực chữa trị của Lý Thủy Đạo đã gia tăng lên rất nhiều, hắn không cần phải thi triển môn thuật pháp Thủy Nguyệt Lưu Châu trước kia nữa.
Biển rộng đã mang đến cho hắn "Đạo" chữa trị, khiến hắn không cần phải thi triển bất kỳ một loại pháp thuật nào nữa, thương thế đều sẽ nhanh chóng khép lại, ngay cả gãy xương đứt chi cũng có thể khỏi hẳn chỉ trong nháy mắt.
Hải dương có thể chữa trị tất cả, bất cứ vết thương nào cũng sẽ nhanh chóng khép lại, trừ phi kẻ địch dùng năng lượng đẳng cấp cực cao tạo thành thương tổn cho hắn.
Mà đương nhiên, đẳng cấp năng lượng kia phải cao hơn Tử Dương chi lực.
Với năng lực chữa trị của biển cả, cùng với đẳng cấp năng lượng của Tử Dương chi lực, gần như Lý Thủy Đạo đã trở thành tồn tại bất tử bất diệt rồi.
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo vui sướng cười to, âm thanh vang vọng biển rộng.
Bàn chân hắn giẫm lên vạn mẫu khói sóng mênh mông, đôi mắt hắn quan sát một vùng biển rộng vô biên.
Tiếng cười của hắn dần dần tiêu tán trong gió biển, mà ánh mắt của hắn lại đang nhìn về phương xa.
Kế tiếp, hắn nên đi con đường nào?
Đương nhiên, không cần phải đi tìm Vân Hiểu Linh. Mặc dù nàng bày ra chuyện này chỉ vì hiểu lầm, nhưng Lý Thủy Đạo lại không có ý định đi giúp nàng thêm lần nữa. Từ nay về sau, hai người bọn họ đã thanh toán xong, sẽ không một chút giao tình nào nữa.
Lý Thủy Đạo lật tay một cái, một cuộn da dê ố vàng đã xuất hiện trong tay. Đây là bản đồ của Nam Hải, bên trên có đánh dấu các loại phù văn thần bí và tuyến đường. Những trên tấm bản đồ này lại không có "Hắc Uyên hải".
Tâm niệm Lý Thủy Đạo vừa động, hắn lại thay đổi một tấm bản đồ mới. Đây cũng là bản đồ Nam Hải nhưng diện tích bao quát càng rộng lớn hơn tấm trước. Vấn đề là phía trên vẫn không có Hắc Uyên hải.
Cũng may, trên người hắn có mang theo đủ nhiều địa đồ.
Lý Thủy Đạo lại tìm được một tấm địa đồ không phải của Nam Hải, nhưng trên này có đánh dấu Hắc Uyên hải. Đây là một tấm bản đồ cực kỳ thô ráp, chỉ có hình dáng những vùng địa hình lớn trên biển rộng, mà không đánh dấu những khu vực nhỏ, ngay cả một hòn đảo cũng không đánh dấu.
Trên tấm bản đồ này, Hắc Uyên hải cực kỳ rộng lớn, diện tích không hề thua kém Thiên Nguyên đại lục. Ở phía bắc Hắc Uyên hải chính là Bắc Cực Hải. Ngay bên rìa Bắc Hải, có một bí cảnh, chính là Quỳnh Hoa bí cảnh.
Dù ở thời điểm hiện tại, bí cảnh này vẫn chưa mở ra, nhưng Lý Thủy Đạo lại quyết định đi đến đó, chỉ khác là hắn sẽ đi dạo một vòng, chậm rãi làm quen với địa hình trên đường đi.
Quỳnh Hoa bí cảnh chính là trung tâm của toàn bộ thế giới, có lẽ năm mươi năm sau, hắn cũng có cơ hội đi tới tìm hiểu nó một phen.
Ngay sau đó, một luồng độn quang màu tím nhạt lập tức lao cực nhanh về phía bắc...
Hai ngày sau, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng nhìn thấy lục địa.
Ở vùng duyên hải này có một ngọn núi lửa đang hoạt động, rất nhiều nham thạch nóng chảy tuôn ra từ dưới chân núi, dung hòa với nước biển, trực tiếp tạo thành một vùng biển lửa.
Những khu vực còn lại trên bờ là tuyết đọng, dù là mảnh đất tiếp giáp với biển rộng cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày, thậm chí trên biển rộng còn có rất nhiều tảng băng trôi lơ lửng.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, nơi này giống hệt một thế giới bị đóng băng.
Ở thời điểm bay qua miệng núi lửa, Lý Thủy Đạo mới phát hiện nơi này không phải là đại lục, nó chỉ là một hòn đảo trên biển mà thôi. Trên hòn đảo này không có dấu vết cư trú của nhân loại, chỉ có một ít dã thú đi lang thang khắp nơi.
Có vẻ như những con dã thú này đã thích ứng với hoàn cảnh ác liệt ở nơi đây rồi, con nào con nấy đều thể hiện ra sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường.
Hòn đảo này có linh khí, hơn nữa còn tương đối dư thừa. Nó là một hòn đảo hoang chưa từng bị người phát hiện, phảng phất như một chốn bảo địa tu luyện mà trời cao cố ý lưu lại cho hắn.
Phải biết rằng, tất cả những nơi có linh khí trên thế gian này đều là chốn có chủ.
Nơi này có núi lửa phun trào, cũng tương đương với địa mạch thay đổi mới sinh ra kinh khí. Nói đơn giản, nó chính là một hòn đảo vừa mới hóa linh, còn hắn chính là chủ nhân đầu tiên của hòn đảo này.
Lý Thủy Đạo lập tức hạ xuống hòn đảo hoang ấy, dựng một gian nhà đơn sơ ở gần bờ biển, làm chỗ ở cho mình. Trong bụng hắn có cả một cái Hư cảnh, cần gì phải để ý tới hoàn cảnh bên ngoài?
Làm nhà xong xuôi, Lý Thủy Đạo lại lấy ra đầu lâu của một con Hoang Ma từ bên trong kho hàng gần nhất. Đó là một cái đầu lâu bị lân phiến phủ kín, có hai cái sừng giống như vầng trăng lưỡi liềm sắc bén.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sừng kia, trong mắt lóe ra một luồng ánh sáng không hiểu.
Lý Thủy Đạo đã lấy được cặp sừng này khá lâu rồi, cũng định bụng sẽ luyện chế chúng thành pháp bảo, nhưng vẫn không có thời gian luyện chế, hôm nay đang nhàn hạ, vừa vặn có thể luyện chế chúng thành một đôi chủy thủ.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức thúc giục pháp lực trong cơ thể. Một luồng hắc hỏa nhẹ nhàng phun ra từ trong lòng bàn tay hắn, nó vừa xuất hiện đã mang theo một tia nóng cháy vô cùng quỷ dị.