Mà ở bên kia lò luyện, một món pháp bảo cực kỳ to lớn đang lẳng lặng nằm ở nơi đó. Nó từng là món pháp bảo trong hải dương Tam Xoa Kích, nhưng hiện giờ, chỉ có thể lẳng lặng nằm một bên, chờ đợi Lý Thủy Đạo dung luyện.
Để hoàn thành hai chuyện này, hắn cần hao phí rất nhiều thời gian, nhưng trong quá trình luyện khí, Lý Thủy Đạo còn phải đi tìm món tài liệu chính cuối cùng. Để không chậm trễ thời gian, hắn đã đặc biệt mời Khâu Lan Anh ra ngoài.
Nàng sẽ chịu trách nhiệm dẫn theo Lý Thủy Đạo xâm nhập vào Vân Mãng kiếm phái, tìm kiếm Băng Phách vạn năm.
Một tháng sau đó...
Trải qua một tháng tinh luyện tỉ mỉ, cuối cùng Lý Thủy Đạo cũng thành công tinh luyện ra một nửa khối U Minh Thiết to bằng nắm tay từ trong lượng lớn khoáng thạch U Minh.
Có một vầng hào quang màu trắng bạc mơ hồ, không ngừng lưu chuyển trên bề mặt của khối U Minh Thiết này, phảng phất như bên trong đang ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận. Tính chất của nó cứng rắn mà nặng nề, chạm vào lạnh buốt, phảng phất như đang nắm trong tay một vầng trăng lạnh lùng.
Đến đây, Lý Thủy Đạo lại đưa ánh mắt nhìn về phía pháp bảo Tam Xoa Kích đã bị gãy đang nằm ở cách đó không xa.
Món bảo vật này đã sớm trở nên ảm đạm không ánh sáng, phảng phất như đã mất đi linh hồn rồi.
Đây là pháp bảo bổn mạng dùng máu tươi tế luyện mà thành, nên ngoại trừ chủ nhân của pháp bảo, người ngoài căn bản không thể nào điều khiển được nó, cũng như cướp lấy thần thông của nó, coi như có chiếm được nào vào tay, cũng chỉ có thể dung luyện làm tài liệu.
Kế tiếp, Lý Thủy Đạo muốn dung luyện nó, lấy Thâm Hải Hàn Thiết và Thâm Hải Tinh Kim trân quý đang ẩn chứa bên trong ra ngoài.
Đột nhiên, ánh mắt hắn lại bị một sợi dây leo màu xanh lá vốn lan tràn từ phía chân trời xuống đây hấp dẫn. bởi vì bên trên sợi dây leo kia đang tản ra từng luồng ánh sáng đỏ rực.
Lý Thủy Đạo chau mày, đây là Khâu Lan Anh đang phát ra tín hiệu cầu cứu với hắn. Mỗi khi sợi dây leo lóe lên hồng quang, đều có nghĩa là Khâu Lan Anh gặp phải nguy cơ quá lớn, nàng không thể tự mình xử lý được.
Thế giới bên ngoài.
Cánh đồng tuyết mênh mông trên Vân Mãng sơn.
Khâu Lan Anh mặc bộ y phục màu đỏ đang đứng một mình trong đó, xung quanh nàng là một đám nhị giai kiếm tu như u linh đột nhiên xuất hiện. Bọn họ bao vây lấy nàng, kiếm khí tung hoành, trực tiếp phong tỏa tất cả đường lui của nàng.
Rõ ràng là đám người này có ý đồ bất thiện, thậm chí bọn họ còn không định cho nàng một cơ hội giải thích.
Khâu Lan Anh quả quyết gỡ chiếc hồ lô màu đen từ bên hông xuống, một luồng hào quang năm màu lập tức phun từ trong miệng hồ lô lên, trực tiếp chiếu rọi toàn bộ cánh đồng tuyết, biến khung cảnh trắng xóa đơn điệu của nơi này thành một vùng hoang nguyên cực kỳ lộng lẫy.
Một tồn tại kỳ dị đột nhiên ngưng tụ thành hình trong mảnh hào quang ấy, đó là một nữ tử cầm song chủy trên tay, thân người đuôi rắn, kiểu diễm và sát ý cùng tồn tại song song.
Nàng chính là Ngọc Nương, thủ hộ thần của Hư cảnh.
Ngọc Nương lập tức phóng tới chân trời, triển khai trận chiến kịch liệt với những tên nhị giai kiếm tu kia.
Dáng người nàng linh động vô cùng, song chủy vung lên, kiếm khí nhao nhao đứt gãy. Dưới thế công của Ngọc Nương, dường như những tên kiếm tu luôn tự xưng là kiếm thuật cao cường kia lại không chịu nổi một kích.
Trong chốc lát, tất cả kiếm tu đều ngã xuống trong vũng máu, chỉ còn lại một người vẫn sống. Ngọc Nương nâng gã lên, đưa vào trong chiếc hồ lô màu đen nọ.
Đôi mắt người nọ tràn ngập sợ hãi, trong miệng hoảng hốt nỉ non: "Dị thú, dị thú..."
Ngọc Nương chỉ lạnh lùng cười, không thèm để ý đến gã.
Cánh đồng tuyết đã khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu, chỉ có một mình Khâu Lan Anh vẫn đứng yên, sừng sững không ngã bên trong gió tuyết.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại bị người ta tập kích, nhưng Lý Thủy Đạo sẽ vạch trần đáp án cho nàng, bởi vì hắn biết Sưu Hồn Thuật.
Bên trong Hư cảnh.
Trong lòng Lý Thủy Đạo có chút thấp thỏm, nếu hắn muốn rời khỏi Hư cảnh, thì điều đầu tiên cần làm chính là bài trừ thiên địa nhị khí ra ngoài, mà quá trình này lại cực kỳ phiền phức.
Hơn nữa, thời khắc hắn hiện thân, thân thể sẽ rơi vào trạng thái nửa hư nửa thực, đó cũng là trạng thái yếu ớt dị thường của hắn.
Khi rơi vào trạng thái này, kể cả một tên nhị giai tu sĩ phổ thông cũng có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, Lý Thủy Đạo đã thận trọng điều động Ngọc Nương cũng có tu vi tam giai rời khỏi Hư cảnh để dò xét trước.
Nếu Ngọc Nương không thể ứng phó với kẻ địch bên ngoài, hắn cũng chỉ có thể mở rộng Hư cảnh, để kẻ địch tiến vào nơi này, sau đó triển khai một cuộc đọ sức sinh tử với đối phương ở bên trong Hư cảnh.
Vấn đề là chiến đấu ở bên trong Hư cảnh, sẽ không có bất kỳ đường sống nào để trì hoãn, chỉ có thể đánh bại địch nhân xâm lấn mà thôi, ngay cả cầm hòa ngang tay cũng không được.
Cũng may kẻ địch bên ngoài vốn không mạnh.
Rất nhanh, Ngọc Nương đã kết thúc chiến đấu, sau đó bắt một tên tu sĩ cả người đầy máu đến trước mặt Lý Thủy Đạo.
Vẻ mặt Lý Thủy Đạo trở nên nặng nề, hắn không chút do dự, lập tức thi triển Sưu Hồn Thuật với người kia, mặc kệ tên tu sĩ ấy không ngừng run rẩy dưới bàn tay của hắn...
Hồi lâu sau, Lý Thủy Đạo thu hồi thần thức, trên mặt để lộ ra một tia suy tư. Sau đó, hắn nhẹ nhàng phất tay, để Ngọc Nương đi ra bên ngoài thủ vệ. Đồng thời, Lý Thủy Đạo cũng bắt đầu bài trừ thiên địa nhị khí ra khỏi Hư cảnh của mình.
Một lát sau, tại cánh đồng tuyết mênh mông tại Vân Mãng sơn.
Bỗng nhiên trên cánh đồng này lại xuất hiện một thế giới kỳ quái, còn có một bóng người nửa hư nửa thực đứng ngay tại khu vực trung tâm của thế giới ấy nữa.
Người này chính là Lý Thủy Đạo.
Xà Nữ Ngọc Nương và Khâu Lan Anh đang cảnh giác đứng ở một bên bảo hộ hắn.