Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 932 - Chương 932: Thạch Linh Thú Và Lam Đồng Nhi!

Chương 932: Thạch Linh Thú Và Lam Đồng Nhi! Chương 932: Thạch Linh Thú Và Lam Đồng Nhi!

Sau khi thân thể Lý Thủy Đạo hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, tiểu thế giới kỳ quái kia cũng theo đó mà tiến vào bên trong đan điền của hắn.

Hình tượng Xà Nữ Ngọc Nương khác hẳn với người thường, không thích hợp để bại lộ ở bên ngoài này quá lâu.

Lý Thủy Đạo thấy vậy, tâm niệm vừa động, đã nhẹ nhàng thu nàng vào trong Hư cảnh của mình. Sau đó, hắn chuyển hướng, nhìn về phía Khâu Lan Anh, trong mắt mang theo một tia lo lắng: "Lan Anh, nghe ta nói, những người kia nhìn nhầm ngươi là người khác. Rất nhanh thôi, tam giai tu sĩ sẽ tìm tới nơi này, ngươi cứ tiến vào Hư cảnh tránh một chút trước đi."

Đôi mắt đẹp của Khâu Lan Anh khẽ lưu chuyển một vòng, nàng đưa mắt nhìn về phía Lý Thủy Đạo: "Người không lo lắng Hư cảnh của mình sẽ bị hao tổn sao?"

Lý Thủy Đạo mỉm cười lắc đầu.

Hiện giờ, nhục thể của hắn đã không thua kém Vô Tướng Chân Quân bao nhiêu, Hư cảnh của Vô Tướng Chân Quân có thể chịu được nhị giai tu sĩ phá hư thì hắn cũng có thể, huống chi bên trong Hư cảnh của hắn còn có thủ hộ thần?

Chiến lực của Ngọc Nương tương đối cường hãn, chỉ một mình nàng đã đủ để trấn áp hết thảy mọi nhị giai tu sĩ khác rồi.

Tâm niệm của Lý Thủy Đạo vừa động, một bàn tay vỗ nhẹ, Khâu Lan Anh lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng dịu dàng, đang dẫn dắt mình tiến vào một không gian nào đó. Nàng cũng không do dự nữa, đã nhanh chóng bước vào trong Hư cảnh của Lý Thủy Đạo.

Lúc này, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc hồ lô màu đen lớn bằng bàn tay. Nó là thứ vật phẩm không thể thu vào Hư cảnh. Lý Thủy Đạo chỉ có thể nhặt nó lên, cẩn thận giấu nó bên hông.

Lý Thủy Đạo nên trực tiếp rời đi, xét cho cùng, bản thân chuyện này cũng chỉ là sự hiểu lầm, hơn nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng thông qua Sưu Hồn Thuật, hắn lại biết được tin tức của nữ tử đang bị đuổi bắt kia.

Nàng được người ta gọi là Dược Đồng, cũng không biết vì nguyên nhân gì lại khiến cho dung nhan của nàng vĩnh viễn cũng chỉ dừng lại ở đó, mãi mãi cũng chỉ nhỏ nhắn như một đứa hài đồng mười hai tuổi.

Suy nghĩ của Lý Thủy Đạo vừa quay trở về quá khứ…

Người bạn cũ của hắn, Thiên Mã Dược Đồng Thác Bạt Uyển Nhi, nàng cũng có dáng vẻ như vậy.

Hắn còn nhớ rõ đôi mắt linh động của nàng, cùng với dung nhan nữ hài tử vĩnh viễn cũng không thay đổi kia.

Đến cùng là nàng còn sống hay không?

Mặc dù Hư cảnh của Thác Bạt Uyển Nhi đã bị cắn nuốt, nhưng chưa chắc nàng đã thực sự vẫn lạc.

Có lẽ chính vì Hư cảnh bị thôn phệ, nên tu vi của nàng mới rơi xuống nhị giai đỉnh phong.

* ~truyệnyy~ *

Cùng thời điểm đó, tại phần bụng núi của dãy sơn mạch này, một đám tu sĩ đang vây quanh một bóng người còn nhỏ tuổi, người đó chính là Lam Đồng Nhi.

Bọn họ mặc trên người những bộ áo bào tinh xảo, trên đỉnh đầu còn có các loại linh cầm lượn lờ xoay quanh, tận tình hiển lộ ra sự phú quý và quyền thế của Lam gia.

Bọn họ là tộc nhân dòng chính của Lam gia, nhưng ở thời điểm hiện tại, cũng chỉ có thể co đầu rút cổ trong cái bụng núi này.

"Đồng Nhi, đã rất lâu rồi chúng ta không hấp thu linh khí tu luyện, tu vi thụt lùi, đồng tham hấp hối, chúng ta nhất định phải tìm được nơi có linh khí." Một người nhìn như lớn tuổi, bước đi thong thả đến trước mặt Lam Đồng Nhi, trong giọng nói mang theo một tia âu lo nồng đậm: "Đây là vì tương lai của toàn bộ gia tộc chúng ta, ngươi nhất định phải để cho thạch linh thú tiếp tục đào động."

Lam Đồng Nhi cúi đầu, trong ánh mắt của nàng toát ra một tia bướng bỉnh cố chấp. Nàng biết rõ, những lời đám người này nói đều đúng, nhưng ở sâu trong nội tâm của nàng lại vẫn tràn đầy lo lắng.

"Vốn dĩ thương thế của Xác Xác chưa lành, nó đã mệt mỏi rất lâu rồi, nó cần được nghỉ ngơi." Lam Đồng Nhi cau mày nói.

"Hừ, Đồng Nhi ngươi chỉ là dược sư trợ giúp chăn nuôi thạch linh thú, nó cũng không phải đồng tham của ngươi, ngươi đau lòng cái gì?" Một vị tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh khinh thường nói.

"Con linh thú đó bị thương ở đâu? Rõ ràng là lười biếng mà!"

"Vì lợi ích của cả gia tộc, ngươi đừng nên hành động theo cảm tình."

"Đúng vậy, linh thạch trên tay chúng ta đều đưa cho thạch linh thú cả rồi, đồng tham của chúng ta sắp chết đói!"

Lam Đồng Nhi lắng nghe đám tộc nhân chỉ trích, chỉ biết cắn chặt môi dưới, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

"Tuy thạch linh thú chỉ là nhị giai linh thú, nhưng nó lại là một con thiên địa linh thú cực kỳ hiếm thấy. Nó dùng linh thạch làm thức ăn, sau đó cắn nuốt nham thạch, hóa thành bùn đất. Nó đã đào đất ở nơi này, nghĩa là phía dưới nhất định có linh mạch, hơn nữa, đây còn là linh mạch chưa bao giờ bị người ta phát hiện."

"Đúng vậy, ta đã cảm nhận được linh khí, chỉ cần nó đào thêm một chút, đánh thông tầng vách ngăn cuối cùng kia cho chúng ta, là chúng ta có thể trực tiếp hấp thụ linh khí trong linh mạch rồi."

"Lão phu tuổi tác đã cao, nếu không hấp thu linh khí, chỉ sợ không sống quá ba ngày." Một vị tộc nhân lớn tuổi đi đến trước mặt Lam Đồng Nhi, khẽ thở dài nói.

Lam Đồng Nhi ngước đôi mắt trong suốt lên, nhìn về phía người lớn tuổi kia, kiên định nói: "Chờ một chút, để nó tỉnh ngủ đã. Chúng ta không thể quấy rầy lúc thạch linh thú nghỉ ngơi!"

"Đồng Nhi, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy, thực sự không muốn để lão phu sống sao?" Người lớn tuổi kia một mực nhìn chằm chằm vào Lam Đồng Nhi, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng và phẫn nộ vô cùng.

Lam Đồng Nhi khẽ động tâm niệm, lập

Người lớn tuổi kia tiếp nhận quả cầu ánh sáng ấy, ánh mắt dần hòa hoãn lại. Lão cảm nhận được linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong linh châu, gương mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây là nàng chuyển hóa pháp lực của mình thành linh khí, tặng cho người khác. Chỉ người có thiên phú tu luyện đạo pháp cực cao mới có thể dùng được chiêu thức này.

Bình Luận (0)
Comment