"Đồng Nhi, ngươi còn nhỏ tuổi đã có lòng dạ và tu vi như thế, thực sự làm lão phu bội phục." Người lớn tuổi kia cảm khái nói, trong mắt ánh lên tâm tình phức tạp, vừa có tán thưởng cũng có tiếc hận: "Chỉ tiếc, Lam gia chúng ta đã rơi vào tình cảnh thế này, không thể bồi dưỡng tốt cho ngươi."
Trong lòng Lam Đồng Nhi cũng dâng lên một dòng nước ấm, nàng khẽ mỉm cười đáp lại: "Tộc lão quá khen. Chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, ta nhận được một chút tạo hóa mà thôi, tu vi còn thấp, cần phải cố gắng không ngừng."
"Ài, Đồng Nhi à, mọi chuyện trên thế gian này đều như mây khói, hưng thịnh suy bại đã được định sẵn cả rồi." Vị trưởng lão kia thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra một tia tang thương: "Lam gia chúng ta từng huy hoàng biết bao. Ngươi có biết không? Khi gia tộc còn phồn vinh hưng thịnh, chúng ta cũng từng bồi dưỡng không ít đám tộc nhân tuổi trẻ tài tuấn, chỉ đáng tiếc bọn họ đều không thể gánh vác được gánh nặng của gia tộc. Mà ngươi lại là tộc nhân có thiên tư xuất chúng lộ diện sau khi Lam gia ta đã suy bại. Loại chuyện này thực sự làm cho người ta tiếc hận."
Lam Đồng Nhi yên lặng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định: "Tộc lão, ngài đừng nói những thứ này nữa, mau hấp thu linh khí đi."
"Ừm." Vị trưởng lão của Lam gia kia khẽ gật gật đầu, lập tức hấp thu quả cầu linh khí trong lòng bàn tay.
"Ha ha ha ha..." Đột nhiên một tiếng cười sang sảng truyền đến, phá tan bầu không khí yên tĩnh bên trong huyệt động u ám này.
Bên trong tiếng cười ấy tràn ngập cảm giác phóng khoáng, không chịu trói buộc, nó giống như một cây búa tạ nặng ngàn cân nặng nề nện vào trong lòng mỗi một tu sĩ của gia tộc Lam thị ở trong này.
Bọn họ hoảng sợ đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trong ánh mắt tràn ngập mê mang và sợ hãi.
Bọn họ đã trốn ở chỗ này như một đàn chuột nhắt rồi, bọn họ không muốn bị phát hiện.
Chỉ nghe người kia cao giọng nói: "Trong quốc gia hỗn loạn mê muội, vẫn có trung thần, trong đám người lục thân bất hòa vẫn có từ hiếu. Gia tộc đã tan vỡ, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một tộc nhân bất thế kỳ tài. Đúng là nực cười biết bao!"
"Thật ra trung thần vẫn luôn ở đây! Chỉ là quốc gia không hỗn loạn, thì ai có thể phân biệt được người nào là trung kẻ nào là gian? Kỳ tài vẫn luôn ở đó, chỉ là gia tộc không phá diệt, sẽ chẳng phân biệt được ai là chân tài, ai là hàng giả. Các ngươi đã ném toàn bộ tài nguyên tu luyện cho đám hàng giả ngụy trang thành chân tài kia, đến cuối cùng mới bị chôn vùi một cách tầm thường vô vị như vậy."
Đến đây, một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, thanh âm vang dội, khí thế như cầu vồng.
"Ngươi... Ngươi là ai?" Một nam tu sĩ của gia tộc Lam thị run rẩy hỏi.
"Ngũ Độc môn Lý Thủy Đạo." Người nọ trả lời một câu ngắn gọn mà mạnh mẽ, mỗi một chữ đều tràn đầy sức mạnh, tựa như được trích ra từ trong phế phủ.
"Ta biết ngươi, ngươi là người ở rể của Lam gia chúng ta!" Một tu sĩ khác run rẩy chỉ về phía hắn nói.
"Hừ! Không sai, nhưng hiện giờ, ta họ Lý."
"Ngươi đã đầu phục ba đại thế gia kia?"
"Ngươi tới để giết chúng ta?"
Lý Thủy Đạo thản nhiên nhìn bọn họ, nói: "Ta không có hứng thú giết một đám phế vật, càng không có đầu nhập vào ba đại thế gia kia."
"Ngươi còn thừa nhận Lam gia chúng ta ư? Hiện giờ Lam gia chúng ta đang cần ngươi." Một tu sĩ vội vàng nói.
"Đầu nhập vào Lam gia ư? Không thể nào!" Lý Thủy Đạo cười lạnh một tiếng, nói: "Nói cho một đám ngu xuẩn các ngươi biết cũng không sao. Lúc trước, Hắc Hồ lão giả và Lam Trí Uyên tự cho là thông minh đi tới thăm dò ta. Lão tử đã mấy lần từ chối, không muốn đánh với bọn họ, nhưng bọn họ cứ khăng khăng muốn đánh, đến cuối cùng đã bị lão tử giết chết toàn bộ. Nhưng lúc ấy, hồn đăng của lão tử vẫn bị Lam gia các ngươi cất giữ, ta biết rõ mình đã giết hai tên tam giai tu sĩ của Lam gia các ngươi tất sẽ có Vô Tướng Chân Quân đến truy sát. Cho nên ta đã dẫn hắn tới sào huyệt của Hoang Ma, kết quả là Tử Lâm Tán Nhân các ngươi không chịu nổi nhiệt, lại bị Hoang Ma trực tiếp giết chết."
Hắn dừng lại một chút, lia ánh mắt như đao tới, quét qua đám người kia: “Chuyện về sau đó ta đã mặc kệ rồi, ai ngờ Lam gia các ngươi rõ ràng là thực lực không đủ, lại cố tình chiếm dụng hơn phân nửa tài nguyên của Ngũ Độc môn, ba đại thế gia khác vốn luôn đỏ mắt đã lâu, sao có thể buông tha cho các ngươi? Bọn họ thăm dò ra các ngươi cũng chỉ là một đám tốt mã giẻ cùi, đương nhiên các ngươi sẽ bị vây quét. Gia tộc bị diệt, chỉ trong sớm tối."
Lời nói của hắn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng người. Nhóm tu sĩ của gia tộc Lam thị chỉ biết cúi đầu, trên mặt lộ vẻ hối hận vô cùng.
Càng nghe, trong lòng bọn họ càng sợ hãi tên Lý Thủy Đạo trước mắt. Bởi nghe những lời hắn nói, dường như hắn chính là kẻ cầm đầu đánh sập Lam gia.
Đối diện với một kẻ tàn nhẫn như thế, ngay cả nhìn nhau mọi người cũng không dám.
Phải đối mặt với khí thế kinh người của Lý Thủy Đạo, trong lòng Lam Đồng Nhi cũng sợ hãi, nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đứng dậy.
"Lý tiền bối, ta... Lam gia chúng ta bị diệt không liên quan gì tới ngài." Mặc dù thanh âm có chút run rẩy, nhưng Lam Đồng Nhi vẫn nói rất rõ ràng.
Lý Thủy Đạo không khỏi nheo mắt lại, đưa mắt nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi kia.
"Kẻ chân chính hủy diệt Lam gia chính là ba đại thế gia kia." Lam Đồng Nhi nhìn thẳng vào Lý Thủy Đạo, trong ánh mắt mang theo một tia kiên quyết: "Ngài và Lam gia chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì. Lúc trước, những vị tiền bối của bản tộc có chút hiểu lầm với ngài, là chúng ta có lỗi với ngài, mong ngài có thể thứ lỗi."
Khóe miệng Lý Thủy Đạo khẽ cong lên, vẽ ra một tia cười lạnh: "Ta đã nói sẽ không giết đám phế vật các ngươi, thì tuyệt đối sẽ không giết. Ngươi không cần phải làm bộ làm tịch như thế."
"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Lam Đồng Nhi lại nói thêm lần nữa.