"Nếu ta tự mình động thủ, khó tránh khỏi sẽ kết thành tử thù với Lam Đồng Nhi. Nhưng nếu ngươi thay ta ra tay, ta và nàng còn có cơ hội cứu vãn. Suy cho cùng, nếu ta thật sự muốn kết làm đồng tham với thạch linh thú, vẫn cần nhờ nàng hỗ trợ."
"Chân trước ngươi vừa rời đi, chân sau ta đã ra tay giết người, sao Lam Đồng Nhi có thể không biết là ngươi đang âm thầm thao túng? Ngươi thật sự cho là mình có thể đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay sao?"
Lý Thủy Đạo bất đắc dĩ thở dài: "Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Có những chuyện chỉ cần cách một tầng vải vẫn tốt hơn."
Ngọc Nương liếc mắt nhìn hắn đầy khinh miệt, cứ ném lên lại hạ xuống hai thanh chủy thủ trong tay, giống như đang thưởng thức cái gọi là quyền lực sinh sát kia: "Nếu ngươi đã quyết định thì ta sẽ đi làm kẻ ác."
Dứt lời, Ngọc Nương lắc lư thân rắn, chậm rãi trượt vào huyệt động. Thân thể của nàng linh hoạt xuyên qua huyệt động, nhanh chóng biến mất ở sâu trong bóng tối.
Lý Thủy Đạo đứng ở cửa hang, khẽ than nhẹ một tiếng.
Lam Đồng Nhi vốn là người trọng tình trọng nghĩa, nếu trực tiếp dùng sức mạnh chắc chắn sẽ không thu hoạch được gì, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Kiểu gì cũng phải thử một lần.
... truye^.nyy ...
Sâu trong lòng núi.
Sắc mặt của đám người gia tộc Lam thị đều chuyển thành màu tái nhợt, giống như bị một mảnh tro tàn bao phủ.
Xét cho cùng, nếu dựa theo cách nói của Lý Thủy Đạo, thì ngay cả khi bọn họ tìm được linh mạch, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Cho cố gắng như thế nào cũng phải chết!
"Hắn lừa gạt chúng ta!" Một thành viên của gia tộc run giọng nói, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Không sai! Vân Mãng kiếm phái và Ngũ Độc môn sao có thể kết làm đồng minh?" Một vị tộc nhân khác cũng lớn tiếng nói.
"Ta dám đánh cược, Lý Thủy Đạo vẫn chưa rời đi." Một vị trưởng lão lớn tuổi nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo vài phần chắc chắn: "Mục đích của hắn vốn là muốn thu thạch linh thú làm đồng tham, chỉ cần mục đích này không thành, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi."
"Không sai! Chỉ cần chúng ta nắm chắc lấy điểm này, thậm chí còn có thể thúc đẩy khiến cho hắn đi tới bảo vệ chúng ta..."
Lam Đồng Nhi im lặng đứng một bên, cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Nàng nghe rất rõ ràng, những tiếng nổ vang thật lớn vừa nãy chính là âm thanh phát ra từ một cuộc chiến đấu kịch liệt.
Nói cách khác, Lý Thủy Đạo đã từng giao thủ qua với một vị tam giai tu sĩ ngay tại lối ra vào của sơn cốc.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa động đen kịt, trong lòng dâng lên một nỗi sầu lo không thể nói rõ ra.
Nhớ lại những lời nói không chút kiêng nể gì của Lý Thủy Đạo, nhớ lại hành vi coi thường tất cả của hắn, là biết hắn tuyệt đối không phải hạng người lương thiện.
Hiện giờ, nàng đã hai lần từ chối yêu cầu của hắn rồi, e rằng cũng đã chọc giận hắn, khiến hắn nảy sinh sát ý trong lòng.
Nếu Lý Thủy Đạo thật sự hạ độc thủ với tộc nhân của gia tộc Lam thị, vậy thì nàng cũng không thể ngồi yên không để ý đến. Nàng vốn là một phần tử của gia tộc, tuyệt đối không thể trơ mắc nhìn tộc nhân của mình bị thương tổn được.
Nghĩ tới đây, Lam Đồng Nhi lại nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất.
Nàng biết rõ chênh lệch thực lực giữa mình và Lý Thủy Đạo, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Dù là một con thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng cũng muốn chiến đấu đến cùng.
Đột nhiên, trong lòng núi truyền đến một luồng linh khí tươi mát. Trước mắt mọi người lập tức sáng ngời, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi xen lẫn với vui mừng.
Đây là dấu hiệu cho thấy thạch linh thú đã tìm được linh mạch.
Bọn họ đều đứng dậy, vội vàng đi về phía hang động mới được thạch linh thú đào ra. Vừa đi tới hang động đá vôi tràn ngập linh khí dưới mặt đất, trước mắt lập tức hiện ra từng sợi linh quang không ngừng lơ lửng giữa không trung giống như những sợi tơ liễu.
Chúng đều là sản phẩm do linh khí nồng đậm tụ tập lại mà thành.
"Nhìn kìa, đó là cái gì?" Đột nhiên, một người trong đó chỉ vào một viên tròn không ngừng tỏa ra linh quang đặc biệt sáng ngời trong không trung, rồi hô lớn.
Mọi người tập trung nhìn theo hướng đối phương chỉ.
Đó là một viên bảo châu tản ra linh quang năm màu.
"Đây là Linh Nhãn Bảo Châu! Tứ giai linh tài!" Một người hoảng sợ hô lớn.
"Nếu có thể luyện hóa nó, pháp lực của ta chắc chắn sẽ tăng nhiều!" Trong mắt tên còn lại lóe lên một mảnh quang mang tham lam.
Thạch linh thú cũng cảm nhận được sức hấp dẫn của Linh Nhãn Bảo Châu, trên mặt nó lập tức lộ ra vẻ khát vọng.
"Chư vị trưởng bối" Lam Đồng Nhi cất giọng kiên định, nói: "Thạch linh thú chính là ân nhân của gia tộc chúng ta, vì tìm kiếm viên Linh Nhãn Bảo Châu này mà nó đã bị thương nặng. Bây giờ nó cần gấp viên bảo châu này để chữa thương, hay là chúng ta cứ nhường cho Xác Xác chữa thương cái đã."
Một vị trưởng lão mập mạp khịt mũi coi thường: "Hừ, nó chỉ là một yêu thú nho nhỏ, có ân gì đáng nói? Linh Nhãn Bảo Châu này chính là chí bảo của gia tộc, há có thể rơi vào tay yêu thú?"
Một vị trưởng lão cao gầy khác cũng lên tiếng phụ họa: "Tu sĩ đồng tham của con yêu thú này đã vẫn lạc, căn bản không một ai có thể chân chính khống chế được nó, nếu nó lấy được bảo châu, nhất định sẽ nuốt vào trong bụng. Mà viên Linh Nhãn Bảo Châu này chính là điểm mấu chốt để gia tộc phục hưng, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm."
Lam Đồng Nhi sinh lòng oán giận: "Linh Nhãn Bảo Châu này là Xác Xác đào được mà?"
Một vị trưởng lão lộ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Thạch linh thú cũng chỉ là một con yêu thú, có giá trị gì đáng nói? Theo ta thấy, không bằng cứ giết con yêu thú này đi, đỡ để nó phải thống khổ."
Lam Đồng Nhi phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đối phương, quát lớn: "Dùng xong giết lừa! Chẳng lẽ ngươi không có một tia lương tri nào sao?"
"Nữ nhân đê tiện kia, ngươi lại nói lương tri với ta? Rõ ràng tên Lý Thủy Đạo kia là kẻ thù của gia tộc, nhưng lúc hắn nói chuyện bên tai ngươi, hành động của ngươi thế nào? Ngươi chỉ hận không thể trực tiếp dính lên người hắn."
"Ngươi nói cái gì? Ta không có!"
"Tất cả mọi người đều trông thấy, nữ nhân đê tiện này, dâm tính không đổi. Đúng là đáng chết!"