Mọi người đều biết đây là đang giội nước bẩn lên người Lam Đồng Nhi, nhưng vì Linh Nhãn Bảo Châu, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Đến cuối cùng, không một ai đứng ra nói đỡ cho Lam Đồng Nhi câu nào.
Lam Đồng Nhi không nói thêm gì nữa, trong bụng đầy ấm ức, nước mắt chảy vòng quanh hốc mắt. Thạch linh thú ngồi xổm bên cạnh nàng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ say.
Nó cũng mệt mỏi lắm rồi.
Lam Đồng Nhi và thạch linh thú đã rời khỏi cuộc tranh đoạt, những người còn lại bắt đầu vây quanh Linh Nhãn Bảo Châu, bắt đầu tranh giành kịch liệt.
"Đừng ồn ào! Quy củ của Tu Tiên giới, lấy thực lực vi tôn, ai mạnh món bảo vật này chính là của người đó."
"Vậy thì làm một trận, dựa vào thực lực nói chuyện đi!"
Vừa dứt lời, đám người ấy đã nhao nhao lấy ra pháp khí, quang mang pháp thuật lập loè, trong lúc nhất thời, dường như bầu không khí chung quanh Linh Nhãn Bảo Châu đã đông cứng lại.
"Đồng tộc lại vì một viên Bảo Châu mà tự giết lẫn nhau? Đúng là đáng buồn!"
"Phi, cái gì mà đồng tộc, vì tài nguyên tu tiên, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng có thể trở mặt thành thù!"
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang xuất hiện, một vị tu sĩ trực tiếp kêu thảm một tiếng, ngã lăn dưới đất.
Mùi máu tanh lan tràn ra...
"Giết!"
Nhìn thấy máu tươi, đôi mắt của đám người đều trở nên đỏ bừng, tất cả chỉ hận mình không phải người phát động đòn công kích trước tiên, pháp khí bay lượn, pháp thuật đan xen, tất cả đều trực tiếp lao vào hỗn chiến với nhau.
Rất nhanh, cả đám người đều chết sạch, lại vì một món bảo vật mà trực tiếp tàn sát lẫn nhau đến chết.
"Chậc chậc... lão nương chỉ đặt một viên nội đan ở đây mà lũ ngu xuẩn các ngươi cũng có thể đánh sống đánh chết." Ngọc Nương với hình thể đầu rắn thân người lập tức xuất hiện. Viên Linh Nhãn Bảo Châu không ngừng lóe lên quang mang năm màu đang ở trên miệng, lập tức chui vào trong thể nội của nàng.
Trong mắt Lam Đồng Nhi lóe ra một mảnh hàn quang, nàng lập tức cao giọng chất vấn Ngọc Nương: "Ngươi đã dùng yêu pháp để bọn họ tự giết lẫn nhau?"
Khóe miệng Ngọc Nương nhếch lên, vẽ ra một nụ cười lạnh, trả lời: "Ta chỉ phóng đại lòng tham của bọn họ mà thôi. Thứ chân chính giết chết bọn họ chính là dục vọng của bọn họ."
Lam Đồng Nhi nghe vậy, con ngươi lập tức co rút lại.
Ngọc Nương mỉm cười, tiếp tục nói: "Ngươi cũng không cần phải quá mức lo lắng. Sinh tử luân hồi vốn là chuyện bình thường. Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng có lẽ linh hồn của bọn họ sẽ được cứu rỗi."
Lam Đồng Nhi trầm mặc một lát, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại lạnh giọng nói: "Ra tay đi."
Nàng lập tức bày ra dáng vẻ ‘muốn chém muốn giết muốn róc thịt tùy ngươi’.
Ngọc Nương bĩu môi: Nữ nhân này … đúng là ngay cả cái chết cũng không sợ, khó trách chủ thượng lại không có cách nào để bắt được nàng.
Ngọc Nương lắc lư thân rắn chậm rãi đi tới bên cạnh Lam Đồng Nhi và thạch linh thú. Mặc dù con thạch linh thú kia vô cùng lớn, nhưng ở trước mặt Ngọc Nương, nó chỉ có thể thu mình lại, nhường chỗ cho nàng.
Nửa người dưới của nàng vốn là thân rắn, thân rắn lớn bằng vòng eo của một người, đã có thể gọi là cự mãng rồi. Cũng may nửa người trên của nàng vô cùng uyển chuyển, bởi vậy, dù bên dưới nối liền với thân rắn, còn là cự mãng, nhưng không quá đáng sợ, ngược lại còn toát lên vẻ đẹp yêu dị.
Ngọc Nương dùng ngón tay khẽ vuốt ve mí mắt của Lam Đồng Nhi, xúc cảm lạnh như băng khiến Lam Đồng Nhi không tự chủ được, thân thể khẽ run rẩy một hồi. Ở thời điểm nàng mở mắt ra, xà nữ dị thú kinh khủng kia đã biến mất không còn tăm tích.
Trong huyệt động chỉ còn lại Lam Đồng Nhi và thạch linh thú, phảng phất như hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh đều chỉ là ảo giác.
Lam Đồng Nhi lấy một kiện pháp khí bình ngọc từ trong túi trữ vật ra, giơ bình ngọc nọ lên cao quá đầu, lại tập trung tinh thần cảm thụ linh khí lưu động chung quanh. Dường như những sợi linh khí kết tinh kia đều bị thứ này hấp dẫn, lại chậm rãi bay về phía bình ngọc, đến cuối cùng còn trực tiếp dung nhập vào trong đó.
Theo thời gian trôi qua, linh khí kết tinh trong bình ngọc càng ngày càng nhiều, quang mang do chúng tản ra cũng càng thêm sáng chói. Loại linh khí kết tinh này vốn là tinh hoa trong thiên địa ngưng tụ lại, cũng là quà tặng của lực lượng tự nhiên.
Sau khi thu thập đầy đủ linh khí kết tinh, Lam Đồng Nhi lại cẩn thận từng li từng tí đưa chiếc bình ngọc kia tới gần thạch linh thú, nhẹ giọng nói với nó: "Xác Xác, nhanh hấp thu luồng linh khí này đi, thương thế của ngươi cần nó mới có thể chữa trị được."
Con mắt ảm đạm của thạch linh thú chậm rãi mở ra, nó ngoan ngoãn há miệng bắt đầu hút luồng linh khí tinh khiết nọ vào trong miệng.
Nhưng không cần biết nó cố gắng hấp thụ như thế nào, khí tức trên người vẫn càng ngày càng yếu ớt. Hốc mắt Lam Đồng Nhi đã phiếm hồng, lòng đau như đao cắt, nàng không thể trơ mắt nhìn con linh thú mình tỉ mỉ nuôi dưỡng cứ như vậy mà rời xa mình được.
"Nó không bị thương, mà là trúng độc." Một giọng nói chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong huyệt động.
Lam Đồng Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc áo xanh bình thản bước ra từ trong bóng tối.
"Lý Thủy Đạo?" Lam Đồng kinh ngạc hô lên.
Lý Thủy Đạo đi đến bên cạnh Lam Đồng Nhi, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu đã trúng độc, thì trong vòng mười bước tất có giải dược!"
Vừa dứt lời, đống túi trữ vật của những người thuộc gia tộc Lam thị vốn đang nằm trong vũng máu đều bay lên, tự động bay đến trước người Lý Thủy Đạo. Hắn lấy một viên đan dược từ một cái túi trữ vật trong đó ra ngoài, đưa cho Lam Đồng Nhi: "Đây là thứ giải dược duy nhất có thể cứu được thạch linh thú, cho nó ăn di."
Lam Đồng Nhi lại cẩn thận từng li từng tí đút viên đan dược nọ cho thạch linh thú. Thạch linh thú nuốt đan dược vào, luồng khí tức đang có xu hướng suy yếu kia mới dần dần bình ổn lại.