"Ngươi chỉ là đệ tử chịu trách nhiệm chăn nuôi thạch linh thú, người chân chính khống chế nó lại là những tu sĩ của Lam gia kia. Bọn họ dùng độc để khống chế con yêu thú này, nếu nghe lời sẽ để nó sống, nếu không nghe lời chỉ cần bỏ mặc, là từ từ nó sẽ chết, đây là thủ đoạn của bọn họ." Lý Thủy Đạo thản nhiên giải thích.
Ở bên trong thế giới thiệt giả khó phân kia, chân trời vốn là một mảnh mông lung không bờ bến, hư không chẳng có mặt trời, chẳng có mặt trăng cũng chẳng có những vì sao, nhưng lại quỷ dị xuất hiện một mảnh bạch quang, thứ ánh sáng rực rỡ ấy không ngừng chảy xuôi xuống giống như ngân hà trên mây.
Bên trong thế giới thần bí này, có đồng cỏ rộng tới ngàn mẫu, nếu đặt mình vào trong đồng cỏ ấy, sẽ nhìn thấy nó một mực kéo dài mãi không thấy cuối.
Bên trong thảo nguyên có rất nhiều Ngân Tiết Hoa, đây là một loại nhất giai linh thảo, mỗi một phiến lá trên thân nó đều lóng lánh hào quang màu bạc giống như hoa sương giá.
Chúng thấp thoáng xuất hiện ở khắp nơi, điểm xuyết và làm tôn lên vẻ đẹp cho vùng thảo nguyên xanh biếc này, khiến cho cả khung cảnh trở nên xinh đẹp không thể miêu tả thành lời.
Bên trong vùng thảo nguyên như mộng ảo này, có một nữ hài với dáng người mảnh khảnh đang bình thản bước đi.
Dung mạo nàng thanh tú, tuổi tác chỉ chừng mười hai. Bàn tay nàng nhẹ nhàng mở ra, một con thằn lằn nhỏ trong suốt đang yên tĩnh nằm trên đó.
Quanh thân con thằn lằn này không ngừng tản ra một quầng sáng long lanh trong suốt, tựa như nó chính là một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ thủy tinh thuần khiết nhất tạo thành, nhưng ánh mắt cực kỳ linh động cùng với cái đuôi khe khẽ lắc lư của nó lại để lộ ra một loại linh tính sinh mệnh rõ ràng.
Một con thằn lằn cực lớn giống như con tê tê đang ẩn nấp bên cạnh nữ hài.
Trong lúc gió thổi cỏ lay, hình hài của con thằn lằn nọ cũng thấp thoáng xuất hiện, nhìn như một khối nham thạch cực lớn.
Con thằn lằn nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên từ giữa bàn tay của nữ hài, sau đó linh hoạt rơi xuống người con thằn lằn cực lớn kia.
Nó vô cùng thân thiết bò vào trong lớp giáp xác nham thạch của con thằn lằn khổng lồ nọ.
... apptruyen ...
Trong biển sâu, Xà Nữ Ngọc Nương giống như một con rắn biển linh động, chỉ thấy thân hình nàng đang di chuyển cực kỳ nhanh chóng trong nước, dùng tốc độ nhanh như một tia chớp đánh về phía một con bạch tuộc nhất giai.
Mặc dù hình thể của con bạch tuộc ấy rất khổng lồ, nhưng dưới đòn công kích bất ngờ của Xà Nữ Ngọc Nương, nó vẫn để lộ ra vẻ yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Rất nhanh, con bạch tuộc ấy đã mất đi tất cả màu sắc vốn có của mình, trở thành một vật chết.
Cứ cách hai ngày, bên trong ba trăm vạn mẫu hải vực của Hư cảnh, sẽ tự nhiên sinh ra một con bạch tuộc nhất giai. Chúng nó hoàn toàn là xuất hiện tự nhiên, phảng phất như một loại tài nguyên lấy mãi không hết.
Ngọc Nương hài lòng túm lấy thi thể con bạch tuộc kia. Nàng là thần thú thủ hộ của thế giới này, có thể mượn dùng quyền lực của chúa tể thế giới.
Không gian ở chung quanh nàng lập tức sinh ra một chuỗi vặn vẹo. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã biến mất trong lòng hải dương, trực tiếp xuất hiện trên vùng thảo nguyên xa xôi.
Trên thảo nguyên, Khâu Lan Anh – nữ hài mặc y phục màu xanh nhạt trên người - đang chăm sóc những cây cỏ xanh trên thảo nguyên, lại tiện tay bồi dưỡng chúng trở thành Ngân Tiết Hoa.
Khi Ngọc Nương ném thi thể đã bị tàn phá của con bạch tuộc kia cho nàng, cũng mở miệng dặn dò vài câu. Nàng hơi nhíu mày, có vẻ không quá tình nguyện. Sau đó, Ngọc Nương lại khởi động bí thuật thuấn di, trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Hai chân Khâu Lan Anh lập tức hóa thành những sợi dây leo dài nhỏ mà bén nhọn. Mấy sợi dây leo này bắt đầu nhúc nhích hệt như một con vật còn sống, đâm sâu vào trong thi thể bạch tuộc. Thân thể con bạch tuộc ấy bị dây leo xâm nhập, phảng phất như có sinh mệnh đang rung động bên trong.
Chỉ thấy sợi dây leo của Khâu Lan Anh tùy ý chạy đi trong cơ thể bạch tuộc, triệt để xoắn nát khu nội tạng bên trong, biến chúng thành từng luồng năng lượng sinh mệnh nồng đậm. Những luồng năng lượng này có dạng như tơ như sợi, nhanh chóng bị dây leo của Khâu Lan Anh thu nạp vào, dần dần dung nhập vào trong cơ thể của nàng.
Một lát sau...
Khâu Lan Anh mặc y phục màu xanh vội vàng chạy đi tìm Lam Đồng Nhi. Hai người có dung mạo giống nhau, thân hình cũng cao xấp xỉ nhau, thoạt nhìn cả hai đều là những nữ hài nhỏ tuổi, chẳng qua tuổi tác chân chính của các nàng lại không còn nhỏ nữa.
Con thạch linh thú có hình thể khổng lồ ở bên cạnh Lam Đồng Nhi đang dùng ánh mắt tràn ngập cảnh giác chăm chú nhìn vào Khâu Lan Anh, dường như rất đề phòng vị thiếu nữ mặc áo xanh vừa đột nhiên xuất hiện này.
Khâu Lan Anh khẽ thở dài nói: "Ta đã cai sữa sư phụ ngươi rồi, không ngờ lại đến ngươi cần bú sữa. Mau tới đây đi, ăn thứ này vào, rất nhanh ngươi có thể thăng cấp lên tam giai rồi."
Trong lời nói của nàng có mang theo một loại cảm giác thân thiết và ấm áp, phảng phất như một vị trưởng bối có kinh nghiệm phong phú đang xoa dịu một hài tử đang hoảng sợ giật mình.
Lam Đồng Nhi nghe vậy, vẻ mặt có chút khẩn trương hỏi: "Ngươi... Ngươi muốn ta ăn cái gì?"
Khâu Lan Anh không trả lời ngay, chỉ chậm rãi cởi cúc áo, để lộ ra vòng ngực đẫy đà.
Lam Đồng Nhi vừa trông thấy cảnh này, đã lập tức xua tay từ chối: "Cái này... Ta cũng có, ta không cần, ngươi mau cất nó đi."
Khâu Lan Anh nở nụ cười khinh miệt: "Ngươi thì tính là cái gì? Trước hay sau còn chẳng phân biệt được rõ ràng kia kìa? Cứ yên tâm đi, đây không phải là độc dược gì, mà là thuốc bổ có thể gia tăng tu vi của ngươi trên diện rộng đó."
Trong lời nói của nàng tràn ngập dịu dàng thiện ý, nhưng Lam Đồng Nhi vẫn kiên định từ chối: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không quen ăn cái này."
"Ha ha..." Khâu Lan Anh lại khép y phục trên người mình lại: "Đây là chính ngươi không muốn ăn nha. Đã vậy, nếu muốn thăng cấp lên tam giai, cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi tu hành mà thôi. Đến lúc ấy, đừng nói sư phụ ngươi không giúp đỡ ngươi."
"Ta hiểu." Vẻ mặt Lam Đồng Nhi vẫn kiên định nói.