"Bên trong Hư cảnh này có ngàn mẫu đồng cỏ, ngàn mẫu ao sen, trăm vạn mẫu hoang nguyên đá tảng, ba trăm vạn mẫu hải vực, còn có núi tuyết và đầm lầy dầu đen. Bất kỳ địa phương nào ngươi cũng có thể đi thăm dò, nếu ngươi cảm thấy buồn chán, còn có thể rời khỏi Hư cảnh, đi ra bên ngoài hít thở không khí. Đương nhiên ngươi cũng có thể tới tìm ta chơi đùa. Ta phụ trách cung cấp tài nguyên tu luyện cho ngươi."
Khâu Lan Anh nói tới đây, thoáng ngừng lại một lát, sau đó mới nghiêm túc bổ sung thêm: "Nơi này là Hư cảnh, không phải một thế giới có thể kéo dài ra vô hạn. Phần biên giới của nó chính là vách ngăn giới, ngươi tuyệt đối đừng cố gắng công kích vách ngăn giới, nếu không sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
"Ta hiểu rồi." Lam Đồng Nhi trả lời nhẹ nhàng mà kiên định.
Khâu Lan Anh vui vẻ mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ mong đợi sâu sắc: "Nếu đã vậy, ta yên tâm rồi. Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi."
Nói đến đây, nàng chậm rãi xoay người sang chỗ khác, bóng lưng nhỏ nhắn kia nhanh chóng biến mất giữa vùng thảo nguyên mênh mông.
Lam Đồng Nhi nhìn theo bóng người nàng biến mất, phảng phất như một góc nhỏ bé nào đó ở trong lòng đã bị xúc động. Sau khi trầm mặc thật lâu, nàng lại lấy một bình ngọc tràn ngập linh khí từ trong túi trữ vật ra ngoài, chiếc bình ngọc này trong suốt long lanh, bên trong chứa đựng rất nhiều sợi tơ linh khí đã ngưng tụ thành thực chất.
Nàng nhắm mắt xuống, bắt đầu yên lặng hấp thu luyện hóa luồng linh khí này. Nhịp hô hấp của nàng dần dần tương dung với thiên địa, tâm thần cũng từ từ đắm chìm trong loại cảm giác huyền diệu này.
* 'tr.uye^.ny-y' *
Thế giới bên ngoài...
Sơn môn Vân Mãng kiếm phái, Tử Tiêu phong.
Sơn môn cao vút trong mây, phảng phất như trực tiếp nối liền với trời cao, một luồng khí thế bàng bạc ùa vào trước mặt.
Lý Thủy Đạo đã thay một bộ trường bào màu trắng, vạt áo nhẹ nhàng tung bay theo gió. Hắn dạo bước tại phường thị trên Tử Tiêu phong, hai bên đường phố đều là những cửa hàng san sát nhau, cùng với đủ loại người một mực nối liền không dứt. Chỉ có một mình hắn là không nhanh không chậm, giống như đang nhàn nhã đi bộ trong sân vắng.
Thạch linh thú đã tới tay, hiện giờ hắn chỉ cần chuẩn bị ba mươi cân Tinh Hồn Sa, là có thể tới quan sát《 Ngũ Độc Thánh Điển 》thêm một lần nữa, nhận được phương pháp tu luyện đồng tham thằn lằn.
Ở thời điểm hiện tại, sau khi Thập Phương Cao Tháp bị phá hủy, Lý Thủy Đạo đã không còn phương pháp hấp thu Tử Dương chi lực nữa, chỉ có thể dựa vào pháp môn của thế giới này để tiếp tục tu luyện mà thôi.
Cũng may, từ đầu đến giờ, công pháp chủ tu của hắn vẫn luôn thuộc về Thiên Nguyên nhất mạch, Hoang Thần đạo lộ kia chỉ để tham khảo mà thôi.
Hắn đến Tử Tiêu phong để tìm kiếm một món tứ giai linh tài, chính là Băng Phách vạn năm, nhưng không cần nghĩ cũng biết loại linh tài này cực kỳ hiếm thấy, tuyệt đối không thể mua được trong phường thị.
Theo lẽ thường, chỉ có thể tìm được chúng ở trong kho tàng bí mật của đại gia tộc, hoặc là ở trong Hư cảnh của tu sĩ đẳng cấp cao, muốn đạt được, nhất định phải chuyển nhượng một khoản lợi ích không nhỏ cho đối phương.
Trao đổi với nhau, thể theo nhu cầu, giao dịch hàng hóa.
Thật ra bên trong Hư cảnh của Lý Thủy Đạo vốn không có một loại hàng hóa nào có giá trị đủ để đổi lấy "Băng Phách vạn năm", thứ duy nhất hắn có chính là một thân thực lực kinh thế hãi tục này.
Mặc dù hắn cũng biết, mình không thể mua được "Băng Phách vạn năm" ở trong phường thị tại Tử Tiêu phong, nhưng 30 cân "Tinh Hồn Sa" lại vẫn có khả năng mua được, dù sao nó cũng chỉ là một loại nhị giai tài liệu mà thôi.
Lại nói, hầu hết đám tu sĩ của ba đại gia tộc bên trong Ngũ Độc môn đều biết, muốn đọc 《 Ngũ Độc Thánh Điển 》nhất định phải thu thập ba mươi cân Tinh Hồn Sa, bởi vậy ở địa giới của Hắc Sơn gần như không thể mua được Tinh Hồn Sa, nhưng đi đến phường thị tại Vân Mãng sơn lại có khá nhiều cơ hội.
Lý Thủy Đạo vừa dạo bước trong phường thị, vừa lưu ý đến những món hàng được trưng bày bên trong các cửa hàng hai bên.
Ánh mắt hắn cực kỳ sắc bén, chỉ nhẹ nhàng đảo qua mỗi một loại vật phẩm trước mắt là có thể tỉ mỉ phân biệt được phẩm chất và đẳng cấp của chúng rồi.
Hồi lâu sau, hắn trực tiếp dừng bước lại phía trước một cửa hàng có chút bình thường, không đáng chú ý lắm. Trong tiệm có đặt một ít bình bình lọ lọ không ngừng tản ra ra linh khí nhàn nhạt, thật hiển nhiên, bên trong có một ít linh dược đang bị niêm phong.
Trong lòng Lý Thủy Đạo hơi động, hắn lập tức tiến lên nói chuyện với chủ tiệm.
"Chủ quán, chỗ ngươi có Tinh Hồn Sa không?" Hắn khẽ hỏi.
Chủ tiệm mỉm cười, để lộ ra hàm răng vàng trong miệng: "Khách quan đúng là người trong nghề."
Trong mắt gã lại lóe lên một tia giảo hoạt: "Đúng là trong cửa hàng chúng ta có một ít Tinh Hồn Sa, nhưng số lượng không nhiều."
Lý Thủy Đạo vội vàng truy hỏi: "Có bao nhiêu?"
Chủ tiệm giơ năm ngón tay lên: "Năm chỉ."
(Hoặc là năm đồng cân, mười đồng cân bằng một lạng)
Lý Thủy Đạo ngây ngẩn cả người, lại có chút lúng túng sờ tay lên mũi hỏi: "Ta muốn 30 cân."
Điếm chủ nghe vậy, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Khách quan, 30 cân Tinh Hồn Sa không phải là số lượng nhỏ, trong tiệm chúng ta không có nhiều hàng tồn kho như vậy."
Lý Thủy Đạo vô cùng thất vọng hỏi: "Vậy chủ quán có biết nơi khác còn hàng tồn không?"
Chủ quán khẽ lắc đầu, trên mặt tràn đầy áy náy: "Vị đạo hữu này, số lượng ngài yêu cầu quá lớn, hàng tồn kho của tiểu quán không đủ, khó có thể thỏa mãn được yêu cầu của ngài."
Lý Thủy Đạo than nhẹ một tiếng, giữa hai đầu lông mày để lộ ra vài phần thất vọng. Hắn nhìn chủ quán, cất giọng có chút mỏi mệt nói: "Đã như vậy, xin đa tạ chủ quán."
"Đạo hữu chậm đã, ta biết một nơi, có lẽ nơi ấy sẽ có thứ ngươi cần." Đột nhiên chủ quán lên tiếng nói.
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên vẻ vui mừng: "Kính xin chủ quán chỉ giáo."