“Đó là Thiên Thanh Hầu phủ tại Tử Tiêu phong, Thiên Thanh Hầu chính là đại tu sĩ của Vân Mãng kiếm phái, tu vi cao thâm mạt trắc. Hắn rất thích kết giao với anh hùng hào kiệt thiên hạ, chỉ cần ngươi có thể lọt vào pháp nhãn của hắn, là có thể dùng các loại bảo vật đi trao đổi với hắn rồi."
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia nghi hoặc: "Trong cơ thể Thiên Thanh Hầu kia có một cái Hư cảnh sao?"
Chủ tiệm nhẹ nhàng lắc đầu: "Cái này ta cũng không rõ lắm, nhưng Hầu gia uy danh hiển hách, chắc hẳn tu vi cũng đạt tới Nạp Hư cảnh rồi."
"Nếu ta vốn là người không rõ lai lịch, hắn cũng nguyện ý kết giao ư?" Lý Thủy Đạo híp hai mắt lại, hỏi.
Chủ tiệm cười cười: "Thiên Thanh Hầu kết giao bằng hữu sẽ không hỏi lai lịch, chỉ xem người kia có thể lọt vào pháp nhãn của hắn hay không. Pháp nhãn của hắn lợi hại vô cùng, có thể nhìn thấu bản chất của lòng người. Nhưng muốn thông qua khảo nghiệm của hắn lại không phải chuyện dễ dàng."
Trong mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia hiếu kỳ: "Làm thế nào mới được tính là lọt vào pháp nhãn của hắn?"
Chủ tiệm mỉm cười đầy thần bí: "Vậy thì khó nói rồi. Tiểu lão nhi cũng chỉ là nghe người ta đồn đại mới biết có một nhân vật phi phàm như vậy. Nghe đồn có người tu vi cực cao cũng không thể thông qua khảo nghiệm của hắn, nhưng cũng có người chỉ vừa vặn đạt tới tu vi nhất giai lại có thể ung dung vượt qua được. Điều này phải xem thử thách của Thiên Thanh Hầu kia thế nào."
Lý Thủy Đạo gật gật đầu: "Đúng là thú vị."
Rời khỏi phường thị tại Tử Tiêu phong, đi hơn hai mươi dặm nữa, là có thể nhìn thấy được một khe núi, vượt qua khe núi này là đi đến Thiên Thanh Hầu phủ rồi.
Lý Thủy Đạo bước dọc theo đoạn đường núi khúc chiết, tiến về phía trước, rất nhanh, đã đi tới cuối đường núi, cũng nhanh chóng tìm được khe núi kia.
Chỉ thấy một nam tử đang ngồi bên khe núi, không ngừng vò đầu bứt tai, dường như đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể đi qua.
Lý Thủy Đạo sinh lòng hiếu kỳ, lập tức đi lên phía trước hỏi: "Vị đạo hữu này, ngươi đang ở nơi này làm cái gì vậy?"
Nam tử kia ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ vẻ âu sầu phiền não, nói: "Ài, ta nghe nói chỉ cần thông qua khảo nghiệm của Thiên Thanh Hầu là có thể trao đổi được bảo vật từ chỗ phủ chủ đại nhân, đáng tiếc ta không qua được cửa thứ nhất."
Lý Thủy Đạo nhìn về phía khe núi, khe núi sâu không thấy đáy, rộng chừng năm mươi thước, bên dưới có một dòng nước chảy xiết. Đối với nhị giai tu sĩ, vượt qua cửa ải này cũng dễ như trở bàn tay, nhưng đối với nhất giai tu sĩ hoặc là phàm nhân, đây lại chính là lạch trời.
Thiên Thanh Hầu này an bài rất xảo diệu, ít nhất cũng phải đạt đến nhị giai tu sĩ mới có thể vượt qua cửa ải thứ nhất.
"Ta đưa ngươi đi qua." Lý Thủy Đạo lập tức nắm lấy vị nam tử bên cạnh, đột ngột nhảy lên, bay về phía khe núi. Nam tử kia chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, trước mắt hoa lên một cái, ngay sau đó, hai người bọn họ đã rơi vào bờ bên kia rồi.
"Chuyện này..." Nam tử có chút nghẹn họng đưa mắt nhìn Lý Thủy Đạo, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ và kính sợ.
"Hóa ra tiền bối là nhị giai tu sĩ, tiểu nhân Vương Minh, xin tiền bối hãy nhận của ta một lạy." Nam tử kia vội vàng chắp tay nói.
"Chúng ta cứ dùng danh xưng đạo hữu là được, ngươi không cần phải khách khí như thế." Lý Thủy Đạo mỉm cười nói, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đá của Thiên Thanh Hầu phủ.
Cửa đá cao lớn nguy nga khép chặt, mang đến cho người ta một loại cảm giác nặng nề. Bên cạnh cánh cửa đá có một tấm bia đá dựng thẳng, phía trên khắc năm chữ to: "Phá môn không bạn bè".
Vương Minh chăm chú nhìn tấm bia đá trước mặt, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi: "Cái này có ý gì?"
"Nghĩa là nếu ngươi chém một đao phá vỡ cửa thì khẳng định là không phải bằng hữu của người ta rồi." Lý Thủy Đạo thản nhiên nói.
"Nếu không thể phá cửa đi vào, vậy chúng ta cứ gõ cửa thử xem." Vương Minh tự cho là thông minh nói.
Lý Thủy Đạo nào có thời gian đó, hắn lập tức kéo tay đối phương lại, nói: "Cửa ải này khảo nghiệm trận pháp. Ngươi xem hoa văn trên cánh cửa này, chúng nó được sắp xếp theo một loại trận pháp nào đó, chúng ta cần tìm ra mắt trận là có thể mở nó ra mà không phá hư cánh cửa đá."
Dứt lời, Lý Thủy Đạo lập tức duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên cánh cửa đá. Dường như ngón tay của hắn có mang theo một loại lực lượng nào đó, vừa chạm vào, cửa đá đã vang lên những tiếng ầm ầm rồi tự động mở ra.
"Chuyện này..." Vương Minh trợn to hai mắt, gã thực sự không ngờ Lý Thủy Đạo lại dễ dàng vượt qua được cửa ải này như vậy.
Cánh cửa đá ầm ầm mở rộng, một con đường bằng đá sâu thẳm uốn lượn trải dài, hàng loạt những bó đuốc được gắn hai bên vách đá trực tiếp chiếu cho cả con đường sáng trưng.
Lý Thủy Đạo và đồng bạn bước vào con đường bằng đá này, đi dọc theo cầu thang, rất nhanh đã nhìn thấy một cái cây san hô thủy tinh màu đỏ cực lớn. Cây san hô này trong suốt long lanh, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Có một đồng tử với gương mặt trắng nõn đang lẳng lặng khoanh chân ngồi ngay ngắn bên cạnh cây san hô đó.
Đồng tử nghe tiếng lập tức đứng dậy, thi lễ với bọn họ rồi dùng thanh âm dễ nghe nói: "Hai vị đạo hữu, xin chào. Nơi này là cửa khảo nghiệm của Hầu gia. Cửa ải này chính là giám bảo, nếu là người không học vấn không nghề nghiệp thì khó mà qua được ải này."
Lý Thủy Đạo mỉm cười, lập tức tiến lên phía trước, cẩn thận quan sát gốc cây san hô màu đỏ kia. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Vật này tên là Ánh Hải Hồng, chính là một loại kỳ trân thiên nhiên ở sâu bên trong Nam Hải. Trải qua trăm ngàn năm lắng đọng, hấp thu tinh hoa của biển cả, đã hình thành nên dáng vẻ xinh đẹp tuyệt luân như thế. Nó hấp thu linh khí trong biển, có thể dùng để luyện đan luyện khí, chính là một món nhị giai linh tài. Nhưng cây Ánh Hải Hồng lớn đến kinh người, nếu bàn về giá trị, hẳn là đã không kém hơn một món tam giai linh tài."