Đột nhiên phía trên ngọn núi tuyết bên trong Hư cảnh lại xuất hiện một cơn bão tuyết rất lớn, tuyết bay tán loạn, gió lạnh thấu xương.
Ngọn núi tuyết có diện tích gần trăm mẫu lại đột ngột mọc lên ầm ầm, như thể nó chính là một con cự thú vốn đang ngủ say, vừa bị đánh thức.
Ngọn núi tuyết cao ngạo ấy trực tiếp bành trướng thêm, dần dần có xu hướng muốn biến thành một dãy sơn mạch phủ đầy tuyết.
Đây là pháp bảo bản mệnh!
Nó có liên quan trực tiếp đến tu vi Hư cảnh của Lý Thủy Đạo. Mà ngược lại, tu vi Hư cảnh của hắn cũng được gia tăng thêm rất nhiều dưới ảnh hưởng của luồng lực lượng này.
Bỗng nhiên lại có một luồng kim quang trực tiếp bộc phát trong phòng luyện khí, sau đó cánh cửa lớn kia chậm rãi mở ra, lộ ra một vị thanh niên với thần thái sáng láng xuất hiện.
Lý Thủy Đạo mặc trên người một bộ đạo bào có thêu hoa văn hình đám mây trôi, khuôn mặt như Quan Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Một đứa đồng tử mặc áo khoác ngắn màu xanh đang đứng chờ ở cửa ra vào. Nó chớp chớp đôi mắt to trong veo, nhìn Lý Thủy Đạo vừa đi ra từ trong phòng luyện khí, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và tò mò.
Đứa đồng tử kia tò mò hỏi: "Tiền bối, ngài là thần thánh phương nào? Vì sao lại đi ra từ trong phòng luyện khí?"
Lý Thủy Đạo: "..."
Luyện thành pháp bảo, tinh thần quá mức hưng phấn, đến mức quên cả chuyện hắn đã tự mình ngụy trang thành vị luyện khí đại sư Đinh Khai Hòa rồi.
Đúng là hiện giờ thực lực của hắn đã cao hơn, càng ngày càng không chú trọng đến những chi tiết nhỏ nhặt này nữa.
Nếu đã không thể giải thích rõ ràng, vậy thì Lý Thủy Đạo cũng dứt khoát không giải thích nữa, hắn trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Đồng tử nọ gãi gãi đầu, có vẻ hơi hoang mang. Bỗng nhiên nó lại nhớ tới sứ mệnh của mình, mới tiến lên vội vàng hỏi: "Xin hỏi tiền bối, Đinh đại sư đang ở nơi nào?"
"Ở chỗ này!" Lý Thủy Đạo tiện tay vung tay một cái, chỉ thấy một lão nam nhân đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên xuất hiện trong không khí. Lão nam nhân kia lập tức rơi xuống người đồng tử, đồng thời cũng đè đứa đồng tử kia ở phía dưới.
"Cứu mạng!" Đồng tử bị chuyện này dọa không nhẹ, nó hoảng sợ oa oa kêu lớn. Nhưng trong lúc ấy, Lý Thủy Đạo đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
... truyện.y.y...
Thanh Vân Hầu phủ, rường cột chạm trổ, tiên khí lượn lờ.
Bên trong tòa cung điện vừa được tu sửa lại này, mùi nước sơn mới tinh còn chưa hoàn toàn tan đi, đã bị hương rượu nhàn nhạt cùng với mùi hoa thơm lấn át.
Lý Thủy Đạo ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ngọc hoa lệ, hai bên trái phải bên cạnh hắn là hai vị tiên tử xinh đẹp tuyệt luân, một đen một trắng, bàn tay ngọc thon dài của các nàng đang nhẹ nhàng nâng bầu rượu, tỉ mỉ rót rượu cho hắn.
Trong đôi mắt của các nàng tràn đầy nhu tình mật ý, thi thoảng lại hé bờ môi quyến rũ, nhẹ giọng thì thầm, hơi thở như lan, dường như muốn dung nhập hết thảy vào trong rượu, để Lý Thủy Đạo uống một hơi.
Giờ phút này, Thanh Vân Hầu lại giống như một tên người hầu hèn mọn, đang cung kính rót rượu cho Lý Thủy Đạo, trên mặt tràn đầy vẻ lấy lòng.
"Tiền bối đại giá quang lâm, đúng là đã làm cho hàn xá của kẻ hèn này vẻ vang tỏa sáng." Thanh Vân Hầu khiêm tốn cười nói.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng gã lại đang chửi ầm lên, thậm chí còn đang thận trọng cân nhắc đến chuyện chuyển nhà.
Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt: "Thanh Vân Hầu, ta đã nghe nói không ít về những món bảo vật ở đây của ngươi."
Thanh Vân Hầu cười khổ một tiếng nói: "Ai, đó chỉ là lời đồn đại của đám người bên ngoài mà thôi, Hầu phủ này tuy lớn, nhưng bên trong vốn chẳng có món bảo vật gì đủ tư cách lấy ra được."
Ánh mắt Lý Thủy Đạo rực sáng như đuốc, hắn nhìn thẳng vào Thanh Vân Hầu, trực tiếp hỏi: "Không biết trong tay Hầu gia có ba mươi cân Tinh Hồn Sa hay không?"
Trong lòng Thanh Vân Hầu cực kỳ căng thẳng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như thường, lập tức hỏi lại: "Tinh Hồn Sa? Đó chính là nhị giai linh tài cực kỳ trân quý, Hầu phủ này của ta làm gì có nhiều hàng tồn như vậy?"
Lý Thủy Đạo nhíu mày: "Ồ? Vậy trong tay Hầu gia có bao nhiêu?"
Thanh Vân Hầu thoáng do dự một chút mới nghĩ thầm, nếu lần này mình không chảy chút máu, chỉ sợ tên cường đạo này sẽ không từ bỏ ý đồ, vì vậy mới mở miệng nói: "Thực không dám giấu giếm, trong Hư cảnh của ta chỉ có tám lạng Tinh Hồn Sa thôi."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, lại khẽ thở dài một hơi nói: "Chỉ có nửa cân thôi sao... Thật là đáng tiếc."
"Lý đạo hữu cứ nói đùa, không phải ta không muốn hỗ trợ, mà ở nơi này của ta cũng chỉ có từng ấy mà thôi." Thanh Vân Hầu cười khổ nói.
Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ và kiên quyết, sau đó hắn thản nhiên mở miệng nói: "Nếu đã không có, vậy thì thôi đi. Lý Thủy Đạo ta khinh thường làm chuyện ép buộc người khác. Vẫn là trao đổi đồng giá mới có thể lâu dài được, nếu chỉ biết cướp bóc, đến cuối cùng cũng khó có thể tiếp tục nổi."
Thanh Vân Hầu nghe vậy, trong lòng lại trở nên căng thẳng, gã vội vàng chắp tay nói: "Vãn bối hiểu rồi, chỉ là trong tay vãn bối thực sự không có Tinh Hồn Sa mà tiền bối cần. Nhưng vãn bối nguyện ra sức vì tiền bối, sẽ trợ giúp tiền bối đi tìm kiếm tung tích của Tinh Hồn Sa. Hai người các ngươi mau xuất bản lĩnh ra hiếu kính Lý tiền bối đi."
Vừa nghe câu này, mỹ phụ áo đen và mỹ phụ áo trắng lập tức xán lại gần thêm, chỉ hận không thể dán thân thể mình lên người Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo khẽ mỉm cười, lại tiện tay đẩy hai vị mỹ phụ bên cạnh ra, nhàn nhạt nói: "Hai người các ngươi không cần phải làm như thế."
Mỹ phụ áo đen và mỹ phụ áo trắng nghe vậy, trên mặt thoáng lộ ra vài phần thẹn thùng và mất mát, nhưng cũng không dám nhiều lời. Hai nàng càng biết rõ tu vi và tính cách của Lý Thủy Đạo lại càng không dám sơ suất một chút nào.
Lý Thủy Đạo thấy vậy, cũng không nói thêm nữa, mà lập tức đứng dậy, lạnh giọng nói: "Trên người ta có một cây Ánh Hải San Hô ngàn năm khó gặp, ta sẽ tổ chức hội đấu giá ở Hắc Sơn Thiên Trì phường, yêu cầu trao đổi với ba mươi cân Tinh Hồn Sa. Đến lúc đó, nếu ngươi có hứng thú thì cứ tới mua đi."
Thanh Vân Hầu: "..."