Trong lúc nói chuyện, Lý Thủy Đạo đã xoay người rời đi.
Trên mặt Thanh Vân Hầu lộ vẻ do dự, nhưng gần như ngay sau đó, gã đã vội vàng hô lên: "Tiền bối, xin dừng bước."
Lý Thủy Đạo xoay người, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: "Ồ? Ngươi vẫn còn chuyện gì muốn nói sao?"
Thanh Vân Hầu hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vài phần do dự, dường như đang cân nhắc một điều gì đó. Gã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: "Tiền bối, ngài cũng biết, giá trị của gốc san hô Ánh Hải Hồng kia cực kỳ bất phàm, thậm chí còn vượt xa ba mươi cân Tinh Hồn Sa kia. Ngài làm như vậy sợ rằng có chút được không bù mất."
"Chuyện này ư... đúng là như thế thật, chỉ tiếc trong tay ngươi không có đủ Tinh Hồn Sa, nếu không ta cũng chẳng cần phải phiền toái như vậy rồi." Lý Thủy Đạo thở dài một hơi nói.
Thanh Vân Hầu nghe vậy thì ngẩn người, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ xấu hổ vô cùng. Gã lại ngượng ngùng cười nói: "Tiền bối đúng là mắt sáng như đuốc. Chỉ là… vừa nãy ta mới kiểm kê lại kho hàng, chợt phát hiện hình như bên trong vẫn còn ba mươi cân Tinh Hồn Sa."
"Có ư?" Lý Thủy Đạo nhướng mày một cái.
Thanh Vân Hầu nhẹ gật đầu.
"Nếu đã như vậy thì quá tốt rồi." Lý Thủy Đạo lập tức vung tay áo lên, để một luồng lưu quang bay ra bên ngoài. Nó chính là gốc cây san hô Ánh Hải Hồng tươi đẹp như lửa, lộng lẫy kia, chỉ thấy cành lá trên thân nó khe khẽ lay động, không ngừng tản ra một luồng linh quang mơ hồ.
Nhìn cây san hô trước mắt, trên mặt Thanh Vân Hầu lập tức lóe lên một tia đau lòng. Vật ấy vốn là trân tàng của gã, nhưng hôm nay gã lại phải bỏ đồ trong túi mình ra, mua nó trở về.
Đắng!
Nhưng không cần biết gã đắng lòng đến cỡ nào, vụ giao dịch này cũng phải tiếp tục.
Trên mặt Thanh Vân Hầu tràn đầy tươi cười nói: "Kính xin tiền bối giám định."
Vừa dứt lời, gã đã điều động Hư cảnh của mình, khiến cho một cái bình mang phong cách cổ xưa trực tiếp xuất hiện trên bàn. Miệng bình mở rộng, để lộ ra thật nhiều Tinh Hồn sa liên tục lóe lên một mảnh quang mang nhàn nhạt bên trong.
Lý Thủy Đạo vươn tay tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Tinh Hồn Sa trong bình, cảm thụ tinh thần hồn lực truyền vào ngón tay.
Sau khi xác nhận không có sai lầm, Lý Thủy Đạo mới thu hồi cái bình kia, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Hắn khẽ gật đầu với Thanh Vân Hầu, sau đó bóng người chợt lóe, đã hóa thành một luồng lưu quang biến mất bên trong phủ đệ rồi.
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Thanh Vân Hầu, chúng ta gặp lại trên giang hồ." Giọng nói của Lý Thủy Đạo giống như tiên âm mờ ảo, phiêu đãng theo gió, xuyên qua tầng tầng mây mù, truyền đến tai Thanh Vân Hầu.
Thanh Vân Hầu nhìn cây san hô đã mất đi lại một lần nữa trở về trước mặt, ở sâu bên trong đôi mắt lập tức lóe lên một tia quang mang đầy kinh ngạc, tựa như khó có thể tin nổi vào mắt mình.
Phải biết rằng, cây san hô này chính là tinh hoa của san hô ngàn năm dưới đáy biển ngưng tụ mà thành, toàn thân óng ánh trong suốt, quang hoa lưu chuyển. Nó cũng là một món trân bảo hiếm thấy mà vất vả lắm gã mới trao đổi được.
Nhưng đó còn chưa phải điểm mấu chốt nhất khiến gã phải nhất quyết phải giành lại nó. Bởi vì điểm mấu chốt nhất chỉ đơn giản là vị trí đặt nó bên trong tòa phủ đệ này. Nó luôn được đặt ngay phía ngoài phủ đệ, mỗi một tu sĩ đến Hầu phủ này tham quan đều sẽ khen cây san hô Ánh Hải Hồng này không dứt miệng.
Nếu mất đi cây này, khẳng định là vụ tai tiếng gã bị người khác đánh cướp sẽ lan truyền ra khắp thiên hạ.
Có thể nói, gốc san hô này còn quan trọng hơn cả trăm vị phi tần của gã.
Tới hiện giờ khi nó lần thứ hai trở về trong tay gã, đột nhiên trong lòng lại trào dâng cảm giác mủi lòng, thổn thức, tựa như cách mấy đời mới được gặp lại nhau…
* - truyệnyy - *
Ngũ Độc môn.
Thiên Thư các bên trong Tổ Sư đường vẫn chìm trong một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Lý Thủy Đạo vừa trở về, hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn bên ngoài Thiên Thư các ra, khí tức quen thuộc lập tức ùa vào trước mắt.
Hắn đi vào bên trong, lại phát hiện một nơi quan trọng như vậy lại không có một bóng người. Tình huống này thực sự khiến hắn có chút kinh ngạc, nhưng không có ai càng tốt, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức cho hắn.
Hắn không chút kiêng nể, lập tức đẩy cánh cửa bên ngoài đại điện ra, một luồng gió âm lãnh nhanh chóng thổi ra từ trong khe cửa, mang theo một chút khí tức cổ xưa mà thần bí.
Ánh sáng trong đại điện khá là tối tăm u ám, chỉ có năm pho tượng như ẩn như hiện dưới luồng ánh sáng mỏng manh kia thôi.
Năm pho tượng này chính là Ngũ Đại Yêu Thánh của Ngũ Độc môn, bao gồm thiềm thừ, linh xà, hạt tử, ngô công và bích hổ.
Nói là năm pho tượng nhưng thoạt nhìn, chúng nó sinh động như thật, có cảm giác như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể nhảy ra khỏi pho tượng kia.
Trên bệ thờ có đặt một cái khay đựng bằng đồng xanh, chỉ cần để vào trong đó ba mươi cân Tinh Hồn Sa là có thể trao đổi với một trong Ngũ Đại Thánh Linh, nhận được cảm ngộ tu luyện.
Lý Thủy Đạo cất bước đi về phía trước, đột nhiên lại có cảm giác mình đã xuyên qua một tầng màng giới linh quang mỏng như cánh ve. Rồi chỉ trong nháy mắt, cảnh sắc bốn phía đã phát sinh hàng loạt biến ảo khó lường, nó giống như phong cảnh bên trong một bức tranh thuỷ mặc lại đột nhiên trở nên sinh động.
Một luồng lực lượng huyền diệu đến khó có thể nắm bắt được, giống như một luồng gió nhẹ hay một cơn mưa phùn, vừa lặng yên vờn quanh thân thể hắn, nhẹ nhàng dẫn dắt hắn đi đến một thế giới khác.
Đây là một thế giới thiệt giả khó phân.
Có một cánh rừng rậm rộng chừng mấy trăm vạn mẫu, giống như những đường kinh mạch thần bí của đại địa, thâm thúy mà bao la.
Trong vùng cương vực rộng lớn này, các loại yêu thú to lớn đều có nơi nghỉ lại đặc biệt của riêng mình, chỉ có thể thấp thoáng trông thấy hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện của chúng.