Thái Lâm Hiên hít sâu một hơi, gã dứt khoát đặt tay lên mặt ngoài của chiếc chậu thủy tinh kia, bắt đầu xuyên qua chiếc chậu thủy tinh này để nuôi dưỡng pháp lực của bản thân con rết màu máu nọ.
Rất nhanh, giữa bọn họ đã thành lập nên một mối liên hệ kỳ diệu, giống như có một sợi dây vô hình nào đó vừa trói chặt bọn họ lại với nhau.
Thái Lâm Hiên gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười mừng rỡ. Sau đó, gã chậm rãi mở cái nắp bằng thủy tinh lưu ly trên chậu thủy tinh ra.
Con rết màu máu kia tỏ vẻ thuần phục bò lên cánh tay gã, còn thân mật cọ vào làn da của gã.
"Ta thành công rồi!" Thái Lâm Hiên kích động nói.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, con rết màu máu này đã chui vào trong cánh tay gã.
"A!" Thái Lâm Hiên lập tức hét thảm một tiếng, sắc mặt đột ngột biến thành dữ tợn. Gã vừa cảm nhận được một cơn đau dữ dội bắt đầu từ cánh tay, nhanh chóng lan truyền ra khắp toàn thân, giống như đang có vô số những lưỡi dao sắc bén không ngừng cắt lên thân thể và cả linh hồn của gã.
Gã chỉ còn biết đau đớn lăn lộn trên mặt đất, rồi rất nhanh đã mất đi ý thức.
Mấy sợi xích sắt bằng kim loại từ bốn vách tường mật thất đột ngột bay ra, hung hăng xuyên vào trong cơ thể Thái Lâm Hiên, treo gã lên giữa không trung.
Gã giống như một con dã thú bị xích, chỉ biết thống khổ giãy giụa, không ngừng thấp giọng gào thét.
Cùng thời điểm này, một con bọ cạp vàng nhị giai đỉnh phong nhanh chóng bò từ trong góc mật thất ra, toàn thân nó lóe lên quang mang màu vàng nhàn nhạt, cái đuôi móc câu lại phát ra một tia sáng lạnh.
Nó trực tiếp dùng cái đuôi móc câu của mình tới đe dọa Thái Lâm Hiên.
Đúng là sự xuất hiện của con bọ cạp vàng này đã mang đến hiệu quả đe dọa Thái Lâm Hiên, lại khiến trên mặt Thái Lâm Hiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngũ Hành kim phá mộc.
Tuy nó chỉ là một con kim hạt nhị giai bình thường, nhưng cũng đủ để chế trụ con Huyết Độc Mộc Quân này.
Từ đường, gia tộc tu tiên Thái thị.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm xuyên qua song cửa sổ được chạm trổ cầu kỳ, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng mà an tường của Thái Lâm Hiên, mang đến một loại cảm giác sáng bóng cho làn da của gã, phảng phất như người này vẫn còn sống, chỉ đơn giản là chìm vào một giấc ngủ say thật sâu chưa tỉnh lại mà thôi.
Cặp mắt của gã vẫn đang nhắm nghiền, nhưng luồng nhuệ khí không chịu thua giữa hai đầu lông mày kia vẫn còn nguyên vẹn, tựa như nó đã đọng lại trong bầu không khí sớm mai rồi, khiến cho người ta không thể coi nhẹ sự hiện hữu của gã.
Trong từ đường, hương khói rất mạnh, khói xanh lượn lờ.
Nhóm tộc nhân đều có mặt ở nơi này để dâng hương, trên mặt bọn họ tràn ngập đau xót và tiếc hận.
Người thân quỳ gối trước di thể của Thái Lâm Hiên, tất cả đều chắp tay trước ngực, cúi đầu mặc niệm cầu khấn, khẩn cầu cho linh hồn của gã có thể yên nghỉ.
Thái Lương Nghị vốn là tộc trưởng lại đứng ở một bên, trầm mặc không nói.
Trong mắt lão lóe ra một mảnh cảm xúc ngổn ngang, có bi thương, có lưu luyến, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ và áy náy.
Lão không thể nói cho các tộc nhân của mình biết nguyên nhân dẫn đến cái chết chân chính của Thái Lâm Hiên. Chỉ nói gã vì lợi ích của gia tộc đã chém giết tu sĩ Thanh Lân Đường.
Nghe được câu chuyện này, trong mắt những người trẻ tuổi kia lập tức lóe lên một mảnh cừu hận, hạt giống cừu hận đã gieo xuống trong tâm linh non nớt của bọn họ.
Thái Lương Nghị khẽ thở dài một hơi, thù hận luôn đi kèm với những lời nói dối.
Chỉ sợ trong tương lai, khi bọn họ gặp tu sĩ của Thanh Lân Đường, chắc chắn sẽ phát sinh một hồi giết chóc không chết không thôi, nhưng bọn họ tuyệt đối không hề hay biết cừu hận trong lòng mình vốn chỉ bắt nguồn từ một lời nói dối mà thôi.
Thái Lương Nghị vĩnh viễn sẽ không vạch trần lời nói dối này, bởi vì thù hận có thể làm cho gia tộc càng thêm đoàn kết.
Tu sĩ thứ hai thử luyện hóa Huyết Độc Mộc Quân là một lão giả.
Tuổi tác của lão đã cao, mái tóc trắng xoá, nếp nhăn như những đường khe rãnh bò đầy trên khuôn mặt, thân hình còng xuống, phảng phất như bất cứ lúc nào, lão cũng có thể hóa thành một cơn gió trực tiếp tiêu tán giữa mảnh thiên địa này.
Ngọn lửa sinh mệnh của lão sắp tắt, đối với một bộ thân thể tàn phá như vậy, tu luyện đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng lão lại chủ động xin đi giết giặc, muốn được thử luyện hóa "Huyết Độc Mộc Quân".
Nếu lão thành công, đây chính là viên đá lót đường cho hậu nhân, nếu lão thất bại, chỉ đơn giản là đi sớm một bước mà thôi.
Đêm ấy, lão giả kêu rên đến chết, tình trạng thê thảm đến cực điểm.
...
Tộc trưởng gia tộc Thái thị là Thái Lương Nghị đứng dưới ánh trăng, sắc mặt cực kỳ nặng nề.
Trong tay lão đang nắm một chiếc hộp gỗ đen nhánh, bên trong hộp gỗ không ngừng tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thái Lương Nghị vừa vặn là nhị giai hạt tham, pháp lực thuộc tính kim trên người lão và kịch độc kim hạt vừa vặn có thể khắc chế được "Huyết Độc Mộc Quân".
Mỗi lần Huyết Độc Mộc Quân mất kiểm soát, đều là Thái Lương Nghị tự mình ra tay, chế trụ nó.
Để luyện hóa con rết độc trùng chí tà chí độc này, đã có hai tộc nhân của gia tộc bọn họ ngã xuống, chuyện này làm trái tim Thái Lương Nghị nhói đau, giống như vừa bị một cây búa tạ đập vào, trong lòng ngập tràn bất đắc dĩ.
Trưởng lão Thái Lương Thịnh đứng bên cạnh đối phương, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng. Lão lại tận tình khuyên nhủ: "Tộc trưởng, chúng ta không thể bỏ mặc tộc nhân hy sinh vô ích nữa. Theo ta thấy, không bằng cứ hiến Huyết Độc Mộc Quân cho gia tộc Lý thị đi."
Thái Lương Nghị trầm mặc không nói, dưới ánh trăng sắc mặt lão càng thêm âm trầm. Lão suy tư hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Lương Thịnh, đề nghị của ngươi, không phải ta chưa từng nghĩ qua. Nhưng nếu trực tiếp hiến bảo vật này cho gia tộc Lý thị, bọn họ có thể cho chúng ta được bao nhiêu? Không bằng cứ âm thầm thả ra tin tức, để cho "Đinh, Tần, Ma" ba đại gia tộc biết được sự hiện hữu của nó. Đến lúc ấy, nếu bọn họ muốn có được bảo vật này, tất sẽ ra giá cao hơn. Khi đó, chúng ta lại từ từ tính toán."