Thái Lương Thịnh cau mày nói: "Chuyện này... Không ổn đâu, dù sao chúng ta cũng là tiểu gia tộc, nếu tham gia vào ván cờ của đại gia tộc, hơi không cẩn thận sẽ rơi xuống tình trạng vạn kiếp bất phục."
"Đúng vậy... Ta cũng buồn rầu về việc này, vậy trước tiên cứ niêm phong Huyết Độc Mộc Quân lại, dù không cần cũng không thể tùy tiện cho người khác chiếm lợi." Thái Lương Nghị thở dài một hơi, nói.
"Cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi." Thái Lương Thịnh cũng thở dài một hơi nói.
Mấy ngày sau, tại trụ sở của gia tộc tu tiên Thái thị.
Một buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu xuống một khu hoa viên xanh biếc. Một vị tộc nhân trẻ tuổi của Thái thị tên là Thái Nhân Huyền đang cầm cái cào sắt trong tay, cẩn thận sửa sang lại bồn hoa.
Đột nhiên, cái cào sắt chạm vào một vật cứng rắn.
Gã tò mò đào lớp thổ nhưỡng bên dưới ra, một cái bọc cổ xưa cũ kỹ, bên trên phủ đầy bụi trực tiếp đập vào mắt.
Trong lòng Thái Nhân Huyền khẽ động, gã vội vàng lấy bọc đồ nọ ra, trực tiếp mang nó về phủ đệ, sau khi xem xét kỹ nội dung bên trong, gã cũng không dám giấu riêng cho mình, lập tức trình lên cho tộc trưởng Thái Lương Nghị.
Tộc trưởng mở cái bao kia ra, chỉ thấy bên trong có giấu một quyển sách cổ ố vàng cùng một cái bình sứ mang phong cách cổ xưa. Trong sách tản ra một luồng khí tức cổ xưa mà thần bí, còn trong chiếc bình sứ kia lại chứa một loại chất lỏng màu sắc thâm trầm, không ngừng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, trên ấy có viết bốn chữ "Nguyên Thủy Độc Huyết".
Thái Lương Nghị lập tức triệu tập mấy vị trưởng lão luôn tỉnh táo cơ trí trong gia tộc đi đến, cùng nhau nghiên cứu quyển cổ thư này. Trải qua ba ngày ba đêm liên tục nghiên cứu, rốt cục bọn họ cũng vạch trần được sự huyền bí bên trong.
Trưởng lão Thái Lương Thịnh hưng phấn quơ quyển sách trong tay lên, nói với mọi người: "Các vị, đây là một quyển bí tịch có liên quan đến huyết ma đạo, bên trong còn ghi chép về ba loại bí dược. Tu sĩ dùng ba loại bí dược này đều có khả năng luyện hóa 'Huyết Độc Mộc Quân'... Năm đó Tiết gia cũng từng có được con rết độc yêu hiếm thấy này, nhưng bọn họ khuyết thiếu phương pháp luyện hóa, bởi vậy mới muốn tìm được đáp án từ huyết ma đạo pháp này. Đáng tiếc bọn họ chưa kịp thực hiện đã gặp phải tai ương diệt tộc, hiện giờ độc ngô và phương pháp luyện hóa đều rơi vào trong tay chúng ta rồi, đây đúng là thiên thời địa lợi của gia tộc chúng ta, trời cũng muốn gia tộc chúng ta hưng thịnh."
Một vị trưởng lão gia tộc khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: "Vì sao Tiết gia không đặt Huyết Độc Mộc Quân và phương pháp luyện hóa vào chung một chỗ, phòng ngừa đánh rơi?"
Một vị trưởng lão khác cũng rơi vào trầm tư, sau đó đưa ra suy đoán: "Có lẽ Tiết gia lúc ấy vẫn ôm lấy một tia hi vọng, muốn Đông Sơn tái khởi, bởi vậy mới không muốn đặt hai thứ này vào chung một chỗ, tránh bại lộ bí mật của mình."
Thái Lương Thịnh cảm khái nói: "Chỉ là một tiểu gia tộc như Tiết gia đã có nội tình như thế, nếu là bên trong trụ sở của gia tộc Lam thị, không biết còn ẩn giấu bao nhiêu bảo vật nữa đây?"
Thái Lương Nghị hừ lạnh nói: "Dù Lam gia có bảo vật cũng không tới phiên Thái gia chúng ta. Ba đại gia tộc kia đã sớm lật tung Tử Độc lâm lên rồi, chúng ta chỉ cần an tâm luyện hóa Huyết Độc Mộc Quân, gia tăng thực lực của gia tộc lên là được."
Thái Lương Thịnh gật đầu đồng ý, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia không đành lòng: "Vì luyện hóa con trùng này, lại phải có tộc nhân hy sinh."
Trong mắt Thái Lương Nghị xuất hiện một tia lãnh khốc, lão trầm giọng nói: "Đây là cơ duyên của bọn họ, cũng là con đường mà Thái gia chúng ta cần phải đi qua."
Gần như ngay lập tức, Thái Lương Nghị đã hạ lệnh cho đám tộc nhân bên dưới bắt đầu luyện chế ba loại bí dược này.
Mấy ngày sau, một vị tu sĩ tuổi còn trẻ của Thái gia, được các vị trưởng lão vây quanh, đã uống xong bí dược được chế tạo từ nguyên liệu chính là một giọt nguyên thủy độc huyết.
Bí dược vào miệng, chỉ trong nháy mắt, thân thể tu sĩ kia đã phát sinh biến hóa. Da thịt của gã bắt đầu nổi lên những đốm đỏ quỷ dị, ánh mắt trở nên mơ màng.
Ngay sau đó, gã bật ra một tiếng hét thảm, cả người hóa thành một vũng máu, trực tiếp tiêu tán trong không khí.
Nhóm trưởng lão của gia tộc đưa mắt nhìn nhau, phương pháp thứ nhất vừa tuyên bố thất bại.
Lại qua mấy ngày, một vị tu sĩ trẻ tuổi khác của Thái gia lại được các vị trưởng lão vây quanh, trực tiếp uống cạn thứ bí dược vừa luyện chế xong, với nguyên liệu chính cũng là nguyên thủy độc huyết, chỉ khác phối liệu mà thôi.
Sau khi uống bí dược, thân thể gã bắt đầu run rẩy kịch liệt, làn da nhanh chóng thối rữa, để lộ ra cơ bắp và xương khớp đỏ tươi bên trong.
"Các ngươi cho ta uống thứ gì vậy?" Tu sĩ trẻ tuổi khàn giọng rống to.
Gã vốn không biết, vì thí nghiệm thuốc, gia tộc đã hi sinh bốn người rồi, gã chính là người thứ năm, nhưng lại không phải người cuối cùng, khẳng định là trong tương lai vẫn còn càng nhiều người khác sẽ nối theo con đường của gã, vì gia tộc mà hi sinh!
Tu sĩ trẻ tuổi nọ kêu rên suốt ba ngày, cuối cùng mới hóa thành một đống xương trắng, ngã xuống mặt đất lạnh như băng.
Qua vài ngày, trong gia tộc lại luyện chế ra một liều bí dược mới.
Lần này, bọn họ lựa chọn một vị tu sĩ trẻ tuổi càng thêm cứng cỏi của Thái gia tới làm vật thí nghiệm.
"Sau khi uống xong thuốc này, ngươi sẽ có cơ hội thu hoạch được đồng tham mạnh nhất."
"Đồng tham kia tên là Huyết Độc Mộc Quân, sau khi nhận được nó, ngươi sẽ quét ngang thiên hạ!"
...
Các trưởng lão không hề nhắc đến sự nguy hiểm của loại bí dược này, trong lòng bọn họ đã sớm cân nhắc lợi hại rồi.
Tu sĩ kia uống xong bí dược, thân thể lập tức phát sinh biến hóa. Da thịt của gã trở nên đỏ bừng như lửa, có cảm giác cơ thể đang bị một luồng liệt hỏa thiêu đốt. Gã thống khổ vội vàng cởi y phục trên người xuống, để lộ ra một mảnh da thịt đỏ thẫm như máu.
Tuy thống khổ vô cùng, nhưng gã lại không thống khổ chết đi giống như hai người trước đó.