Những người bên ngoài mở linh phù niêm phong ra, một con Huyết Ngô Công trong suốt nhanh chóng bò từ trong hộp gỗ tới, lại chậm rãi bò lên người tu sĩ trẻ tuổi kia.
Huyết Ngô Công trực tiếp chui vào trái tim gã, mà gã lại ngơ ngác như không hề hay biết, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, thậm chí trên mặt còn lộ vẻ sảng khoái vô cùng.
Theo thời gian trôi qua, thân thể của vị tu sĩ này lập tức phát sinh những loại biến hóa kinh người.
Tứ chi của gã bắt đầu phát sinh biến hóa, trở nên càng ngày càng tráng kiện, cơ nhục cũng cứng rắn như sắt đá. Khuôn mặt của gã cũng chuyển thành dữ tợn khủng bố vô cùng, không còn là dáng vẻ của nhân loại nữa.
Theo thời gian trôi qua, thần trí của gã cũng dần dần trở nên mơ hồ, thậm chí còn triệt để đánh mất đi chính mình.
Tộc trưởng của Thái gia là Thái Lương Nghị cùng các vị trưởng lão trong gia tộc đứng một bên, đã chứng kiến hết thảy những chuyện này, trong lòng tràn ngập cảm xúc ngổn ngang
Thần chí biến mất, điều này cũng đồng nghĩa với thất bại.
Thái Lương Nghị không nhịn được khẽ thở dài, nói: "Quái vật này đã mất đi nhân tính rồi, để ta đến giải thoát cho hắn."
"Tộc trưởng, chậm đã. Dù sao Huyết Độc Mộc Quân cũng ở trong cơ thể hắn, không bằng cứ quan sát thêm mấy ngày." Thái Lương Thịnh mở miệng ngăn cản.
Thái Lương Nghị quay đầu nhìn về phía Thái Lương Thịnh, trong mắt lóe lên một tia do dự. Lão trầm mặc một lát, đến cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó nặng nề thở dài, xoay người rời đi.
Năm vị tộc nhân liên tục hi sinh, đã khiến cả gia tộc Thái thị bị bao phủ bên trong một tầng bóng ma sợ hãi.
Thái độ của các vị trưởng lão trong gia tộc cũng nhanh chóng thay đổi, từ cảm giác hưng phấn không thể nói rõ ra lúc mới bắt đầu, đi tới hôm nay đã chuyển thành giữ kín như bưng, không tiện tiết lộ.
Tộc trưởng đã không còn hứng thú với chuyện luyện hóa Huyết Độc Mộc Quân, lão trực tiếp chuyển dời trọng tâm sang phương diện khác, các trưởng lão gia tộc cũng dần dần quên đi việc này.
* tru.yen.y.y. *
Khoảng một tháng sau...
Mưa thu như tơ, kéo dài không dứt, bao phủ ngọn núi nơi trú ngụ của gia tộc tu tiên Thái thị trong một màn mưa mông lung.
Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, gây chấn động lòng người.
Chỉ thấy một con quái vật hình người có thân thể cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, đang điên cuồng tàn sát Thái gia, bóng dáng của gã như ẩn như hiện trong màn mưa, mỗi một bước đi đều mang theo khí thế lôi đình vạn quân, phảng phất như một con Huyết Ma từ địa ngục tới, kinh khủng đến cực điểm.
Đám tu sĩ của Thái gia vô cùng hoảng sợ, chạy trốn khắp nơi.
Bởi vì ở trước mặt con quái vật này, những môn pháp thuật trong tay bọn họ lại trở nên yếu ớt vô lực đến thế, mỗi lần công kích đều như lấy trứng chọi đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng đồng bạn của mình lần lượt ngã xuống dưới chân.
Con quái vật há cái miệng to như chậu máu, một luồng lực hút vô hình trực tiếp phun từ miệng nó ra, nhanh chóng hút khô tinh huyết của lần lượt từng tu sĩ trước mặt. Mỗi lần nuốt xong tinh huyết của một người, khí tức của nó sẽ càng thêm cuồng bạo, thực lực nhanh chóng gia tăng.
"Nhanh! Có kẻ thù bên ngoài đột kích, mau đốt Phong Hỏa đài!" Giọng nói của tộc trưởng vang vọng trong trời đêm, nhưng đáp lại lão chỉ có âm thanh của những giọt mưa và từng tiếng kêu thảm thiết.
Tới khi người của Thái gia chạy đến Phong Hỏa đài, bọn họ lại phát hiện Phong Hỏa đài đã bị người khác phá hư, tu sĩ thủ vệ ở Phong Hỏa đài đã bị giết từ trước, ngọn lửa bất diệt vẫn luôn hừng hực thiêu đốt kia cũng bị dập tắt rồi, không thể châm lên.
"Đừng hoảng hốt, ta tới rồi!" Tộc trưởng Thái Lương Nghị đứng ra, lão mang theo một con bọ cạp màu vàng to lớn, lấp lánh kim quang, tựa như một vị Chiến Thần giáng lâm.
Sự xuất hiện của lão đang mang đến cho mọi người một tia hy vọng.
Thái Lương Nghị hiểu rõ, con quái vật này đang bị độc rết điều khiển, chỉ có độc kim hạt của lão mới có thể khắc chế được. Nhưng khi lão xông lên phía trước, lại bị một luồng lực lượng vô hình quét bay.
Tiếng kim hạt rít gào truyền đến, bóng dáng tộc trưởng Thái Lương Nghị rơi từ không trung xuống, nặng nề đập thẳng vào mặt đất, sống chết không rõ.
"Nhanh đi cứu tộc trưởng!" Vài vị trưởng lão gia tộc thấy vậy, đều nhao nhao tiến lên, muốn liên thủ đối kháng với con quái vật nọ, nhưng thực lực của bọn họ lại chênh lệch quá xa với quái vật, không một ai may mắn thoát khỏi, đều bị nó rút khô tinh huyết, hóa thành thây khô.
Những tu sĩ của Thái gia đều rơi vào trong tuyệt vọng, bọn họ chỉ biết bỏ chạy tứ tán, chỉ biết trơ mắt nhìn lần lượt từng người ngã xuống cho đến khi toàn bộ gia tộc tu tiên Thái thị đều bị quái vật tiêu diệt.
Mưa phùn như tơ, như khóc như kể rơi xuống trụ sở của gia tộc tu tiên Thái thị.
Nơi này đã từng có tiếng người huyên náo, nhưng bây giờ hết thảy đều trở nên yên tĩnh không tiếng động rồi.
Trong không gian tĩnh mịch này, một bóng người lặng lẽ xuất hiện như u linh.
Lão mặc một bộ đồ màu đen, trên đầu đội đấu lạp, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối bên dưới chiếc nón lá kia, thần bí đến khó lường.
Lão đi từng bước về phía con quái vật khổng lồ hung tàn vừa diệt môn Thái gia, nhưng con quái vật kia lại không hề để lộ một chút địch ý nào đối với lão.
Lão dừng bước, tháo đấu lạp xuống, để lộ ra khuôn mặt của trưởng lão Thái gia, Thái Lương Thịnh. Trong ánh mắt của lão tràn đầy âm lãnh và thâm trầm, hoàn toàn khác với hình tượng tràn đầy thương xót lúc trước, tưởng như hai người.
Thái Lương Thịnh nhìn về phía người khổng lồ khủng bố kia, khóe miệng khẽ nhếch, vẽ lên một nụ cười lạnh.
Lão trực tiếp vỗ vào túi cổ bên hông, một con rết to lớn nhanh chóng lao ra từ trong đó, bay thẳng về phía người khổng lồ kia. Nhưng người khổng lồ kia chỉ khẽ hút một cái, tinh huyết trong người con rết kia đã bị hút khô, hóa thành một bộ thây khô, rơi xuống đất.
Thái Lương Thịnh cũng không cảm thấy bất ngờ đối với việc này, lão lại đánh ra một đạo pháp quyết, chỉ trong nháy mắt thân thể người khổng lồ kia đã vỡ vụn, hóa thành một con rết màu máu to lớn.
Khuôn mặt Thái Lương Thịnh lại vặn vẹo, trực tiếp nặn thành một nụ cười gần như điên cuồng, ánh mắt lão gắt gao tập trung vào con rết màu máu kia, trong mắt lóe lên vẻ tham lam và khát vọng nóng bỏng.
Sau đó, lão khàn cả giọng hét lên: "Ta lấy máu của toàn bộ Thái gia, tế linh hồn của ngươi, nguyện ngươi trở thành đồng tham của ta, cùng chung đại đạo với ta!"