Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 985 - Chương 985: Khảo Nghiệm Độc Thuật?

Chương 985: Khảo Nghiệm Độc Thuật? Chương 985: Khảo Nghiệm Độc Thuật?

Lý Thủy Đạo tiến về phía trước một bước, chắp tay hành lễ nói: "Lý Thủy Đạo, gia tộc Lý thị, bái kiến Ma Cổ Độc Vương tiền bối."

Ma Cổ Độc Vương hơi giương mắt quan sát Lý Thủy Đạo một phen, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi chính là người được xưng là Tử Ảnh U Khách Lý Thủy Đạo kia? Vậy mà ngươi lại chịu tới gặp lão đầu tử ta?"

Lý Thủy Đạo vội vàng nói: "Tiền bối chính là cao nhân tiền bối của Tu Tiên giới, có thể gặp được tiền bối một lần, chính là vinh hạnh của vãn bối."

Ma Cổ Độc Vương mỉm cười: "Khó được, thực lực hơn người, còn không có ngạo khí."

Lý Thủy Đạo ngượng ngùng cười cười, hôm nay hắn tới đây là để cầu người làm việc, đương nhiên phải có thái độ cầu người.

Bởi vì cái gọi là ‘người không cầu người, mới là vĩ đại’, nên hiện giờ hắn cần đi cầu người, tự nhiên phải hạ thấp tư thái.

Lại nghe Ma Cổ Độc Vương tiếp tục hỏi: "Nghe nói Dực Xà của Tần gia kia đã chịu thiệt ở trên tay ngươi, có việc này hay không?"

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, nói: "Chỉ là may mắn mà thôi, vãn bối đã mượn nhờ lực lượng của pháp bảo, mới may mắn thắng được linh sủng dưới trướng Thiên Tôn."

Trong mắt Ma Cổ Độc Vương lóe lên một tia tán thưởng, nói: "Thực lực của Dực Xà Thiên Tôn không giống bình thường, ngay cả lão phu cũng không dám nói có thể dễ dàng chiến thắng được hắn. Ngươi có thể cho hắn chịu thiệt, đã đủ để chứng minh thực lực của ngươi không tầm thường rồi."

Lý Thủy Đạo khiêm tốn nói: "Tiền bối quá khen, vãn bối còn rất nhiều chỗ thiếu sót, cần tiền bối chỉ điểm nhiều hơn."

Ma Cổ Độc Vương nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: "Nghe nói ngươi muốn mượn lực lượng của Ma Cổ Độc Hỏa trong tay ta để luyện chế một món pháp bảo, có việc này hay không?"

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, nói: "Đúng là như thế, mong tiền bối xuất thủ giúp đỡ, vãn bối sẽ cảm kích vô cùng."

"Dùng Độc Hỏa để luyện khí? Chẳng lẽ ngươi muốn rèn đúc một món chí bảo độc đạo?" Đôi mắt Ma Cổ Độc Vương tỏa sáng như đuốc, cứ một mực nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, trong giọng nói để lộ ra mấy phần tò mò và nghiền ngẫm.

Lý Thủy Đạo khẽ mỉm cười, lại lắc đầu giải thích: "Tiền bối hiểu lầm rồi, pháp bảo vãn bối muốn cầu không phải là pháp bảo độc đạo, chỉ là một kiện pháp bảo đặc thù mà thôi."

"Có phương pháp luyện chế hay không?"

"Đương nhiên là có." Lý Thủy Đạo vội vàng trình lên một quyển sách ngọc được chế tác cực kỳ tinh mỹ.

Ma Cổ Độc Vương nhẹ nhàng vẫy tay, một luồng pháp lực cực kỳ tinh tế lập tức thu lấy quyển sách ngọc trong tay Lý Thủy Đạo.

Có một luồng linh quang nhàn nhạt không ngừng tản ra trên sách ngọc, cuốn sách ngọc này có ghi lại phương pháp luyện chế của một món pháp bảo.

Pháp bảo: Lục Bảo Châu

Tác dụng: Không rõ.

Vật liệu sử dụng: Hải Tâm Thúy Ngọc.

Ma Cổ Độc Vương cẩn thận lật xem cuốn sách ngọc nọ hồi lâu, mới ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia quang mang nghi hoặc: "Rốt cuộc là viên Lục Bảo Châu này có công dụng gì? Cái tên nghe có chút độc đáo, chẳng lẽ là ngươi tùy ý lấy ra?"

Lý Thủy Đạo nghe vậy, vẻ mặt lại trở nên ngưng trọng vài phần, hắn trầm giọng nói: "Tiền bối, Lục Bảo Châu này có ý nghĩa phi phàm đối với vãn bối, kính xin tiền bối xuất thủ giúp đỡ."

Ma Cổ Độc Vương chăm chú nhìn vào Lý Thủy Đạo, trong mắt xuất hiện một tia nghiền ngẫm, dường như đang muốn nhìn thấu nội tâm của hắn. Hồi lâu sau, lão mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm có mang theo vài phần khôi hài: "Phương pháp luyện khí này của ngươi nhìn như huyền diệu, nhưng lại là rắm chó, rõ ràng là đang lừa gạt lão phu."

Lý Thủy Đạo: "..."

Đây là luyện khí chi thuật của Hoang Ma cấp cao tại Thượng giới, lão già ngươi xem không hiểu là đúng, nếu ngươi xem hiểu, chẳng phải đã trực tiếp thăng thiên luôn rồi?

Tuy không thể giải thích được tình huống này, nhưng trên mặt Lý Thủy Đạo vẫn duy trì vẻ khiêm tốn mỉm cười như trước: "Tiền bối minh giám, vãn bối tuyệt đối không có ý lừa gạt. Phương pháp luyện khí này đã được viết rất rõ ràng trên đó rồi, chỉ cần ngài luyện thành Lục Bảo Châu là được, về phần công hiệu, không cần biết viên châu này có công hiệu như thế nào, vãn bối cũng không dám trách móc nặng nề."

Ma Cổ Độc Vương trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Được, ta có thể ra tay giúp đỡ, nhưng lão phu tuyệt đối sẽ không làm miễn phí."

Lý Thủy Đạo âm thầm rùng mình một cái, lại mở miệng hỏi dò: "Không biết tiền bối muốn thù lao là gì?"

Trong mắt Ma Cổ Độc Vương lóe lên một tia giảo hoạt. Lão cười hắc hắc, nói: "Tiểu tử, nếu thực lực ngươi đầy đủ, chỉ cần thiếu ta một cái nhân tình đã coi là thù lao lớn rồi. Nhưng nếu ngươi chỉ là một tên phế vật hữu danh vô thực, thì kể cả khi ngươi cho ta nhiều bảo vật hơn nữa, cũng không đáng để ta ra tay."

Lý Thủy Đạo nghe vậy, cười nhạt nói: "Tiền bối đã có ý này, đương nhiên là vãn bối sẽ bồi tiếp tới cùng, không biết tiền bối định thử nghiệm như thế nào?"

Ma Cổ Độc Vương mỉm cười hỏi: "Muốn khảo nghiệm độc thuật của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"

Lý Thủy Đạo nghe vậy, lại nhíu mày.

Bản thân vốn là tu sĩ của Ngũ Độc môn, có thể nói chuyện khảo nghiệm độc thuật với một tu sĩ Ngũ Độc môn vốn là chuyện hiển nhiên. Nhưng đối với tu sĩ cảnh giới Nạp Hư, thì độc thuộc chẳng khác nào vô dụng.

Độc là vật chết, chỉ cần là vật chết, thì khi nó bám lên người tam giai tu sĩ, bọn họ hoàn toàn có thể thông qua một ý niệm trong đầu, trực tiếp chuyển nó vào trong Hư cảnh.

Khi tiến vào Hư cảnh rồi, loại kịch độc nọ sẽ được toàn bộ thế giới dung nạp.

Đến lúc ấy, không cần biết nó là loại độc gì cũng không thể tạo thành thương tổn đối với tu sĩ.

Cũng giống như một cái hố phân, nếu ném một người vào trong đó, đối phương sẽ bị sặc chết, nhưng nếu ném tu sĩ Nạp Hư cảnh vào, hắn có thể chuyển toàn bộ đống phân kia vào trong Hư cảnh.

Dưới tình huống như vậy, thì độc có tác dụng gì?

Cũng vì nguyên nhân trên, nên từ sau khi Lý Thủy Đạo tu luyện tới tam giai, hắn chưa từng dùng độc công đối phó với tu sĩ cùng giai.

Ngay cả khi trong tay đang nắm giữ "Thái Âm Chỉ" chưa từng thất thủ khi đối phó với nhị giai tu sĩ, hắn cũng chưa bao giờ dám dùng nó lên người tam giai tu sĩ, bởi vì căn bản là vô dụng, có đâm cũng là đâm vô ích.

Ngay cả khi hắn dụng độc lên thân thể mạnh mẽ của đám tam giai yêu thú, hiệu quả nhận lại được cũng hơn dùng trên người tam giai tu sĩ.

Bình Luận (0)
Comment