Nghĩ đến đây, trong giọng nói của Lý Thủy Đạo có mang theo một tia khó xử: "Thứ cho ta nói thẳng, độc thuật chẳng qua chỉ là thủ đoạn nhỏ nhặt của tu sĩ cấp thấp, một khi tu sĩ có Hư cảnh trên người, thì dưới tình huống bình thường, bọn họ có thể coi nhẹ loại thuật này."
Ma Cổ Độc Vương mỉm cười, trên mặt có mang theo vài phần giảo hoạt, lão nhẹ giọng nói: "Lý Thủy Đạo... Ngươi đường đường là tu sĩ cao giai của Ngũ Độc môn, há có thể hạ thấp độc thuật như thế? Ta dùng một loại độc, nếu ngươi có thể hóa giải, ta sẽ coi như ngươi đã qua ải, sẽ nhận lời giúp ngươi luyện khí."
Lý Thủy Đạo nghe vậy, tinh quang trong mắt càng tăng lên. Lão nói như vậy, nghĩa là thử thách hắn là giả, thử thực lực của hắn, thậm chí là cố gắng giết chết hắn mới là thật.
Nhưng hắn không hề sợ hãi.
Hư cảnh của tu sĩ Nạp Hư cảnh hoàn toàn có thể miễn dịch với bất cứ loại độc vật nào xâm nhập nào. Huống chi, Tiên Thiềm chân khí đã sớm rèn luyện nhục thể của hắn đến độ sánh ngang với tam giai Hoang Ma rồi.
Độc của Ma Cổ Độc Vương có thể trực tiếp độc chết Hoang Ma sao?
Chuyện này... đúng là vẫn có khả năng này, dù sao đối phương cũng là tứ giai Vô Tướng Chân Quân.
Không thể quá mức coi thường!
Nếu kịch độc do hắn thi triển có thể bộc phát bên trong cơ thể tam giai Hoang Ma, có lẽ vẫn có thể độc chết Hoang Ma.
Lý Thủy Đạo nhắm hai mắt lại, cẩn thận đánh giá mức độ nguy hiểm lần này. Sau khi suy tư thật lâu, cuối cùng hắn cũng quyết định sẽ thử một lần.
Hắn thật sự rất tò mò, đến cùng là Ma Cổ Độc Vương định độc chết mình như thế nào?
Lý Thủy Đạo mỉm cười gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ chờ mong: "Được! Vậy để vãn bối mở mang kiến thức về độc công ngập trời của tiền bối đi!"
Ma Cổ Độc Vương nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười đắc ý. Chỉ thấy hai tay lão đột nhiên chập lại, có cảm giác như luồng chướng khí vốn đang quay cuồng bên trong miệng giếng cổ dưới thân vừa được một luồng lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, lại nhao nhao hội tụ vào lòng bàn tay lão.
Trong nháy mắt sau, một mảnh chướng khí nồng đậm đã ngưng tụ thành một viên độc châu ở trong lòng bàn tay của Ma Cổ Độc Vương, bên ngoài không ngừng lóe ra quang mang thăm thẳm, bên trong lại ẩn chứa độc tính vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt Ma Cổ Độc Vương thoáng ngưng tụ lại, đầu ngón tay bắn ra một luồng Ma Cổ Độc Hỏa màu tím, bắt đầu nung khô viên độc châu này.
Hỏa diễm và độc châu đan xen vào nhau, phát ra tiếng vang "Ti ti", giống như đang tiến hành một hồi đọ sức kịch liệt.
Theo thời gian trôi qua, màu sắc của viên độc châu dần dần chuyển từ màu đen sang màu xanh, độc tính cũng càng ngày càng thêm nồng đậm.
Đến cuối cùng, được Ma Cổ Độc Hỏa thiêu đốt, một viên độc đan màu xanh biếc đã hoàn thành quá trình lột xác của nó.
Chỉ thấy Ma Cổ Độc Vương nhẹ nhàng vung tay lên, độc đan như có linh tính, lại nhẹ nhàng bay về phía Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo nhìn chằm chằm vào viên độc đan đang bay tới, Tiên Thiềm chân khí trong cơ thể hắn đã được thúc giục đến cực hạn, chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Viên độc đan màu xanh biếc nọ chậm rãi bay đến trước mặt hắn, nhưng không hề có chút tác hại nào.
Lý Thủy Đạo quan sát một lúc lâu cũng không nhìn ra được thủ đoạn bên trong đó, vì vậy mới hỏi dò: "Đừng bảo là ngươi muốn ta ăn nó nhé?"
Khóe miệng Ma Cổ Độc Vương khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đắc ý, lão cất giọng khiêu khích nói: " Nếu ngươi có thể ăn nó vào, có nghĩa là độc thuật của ngươi đã vượt xa lão phu rồi."
Đây là đang cố ý khiêu khích muốn hắn bỏ viên độc đan này vào trong miệng!
Lý Thủy Đạo dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào viên độc đan kia, mặt ngoài của độc đan truyền đến một loại xúc cảm lạnh lẽo mà trơn nhẵn.
Ma Cổ Độc Vương đứng một bên lẳng lặng quan sát, trong ánh mắt lộ ra vài phần chờ mong. Dường như lão rất hy vọng Lý Thủy Đạo sẽ chủ động nuốt viên độc đan này vào trong bụng.
Lý Thủy Đạo chậm rãi đặt viên đan dược ấy lên miệng, ánh mắt của Ma Cổ Độc Vương càng thêm sáng chói, càng thêm chờ mong.
"Nếu ta bỏ viên độc đan này vào trong miệng, sau đó thu nó vào Hư cảnh, chẳng phải là gian lận sao?" Trong giọng nói của Lý Thủy Đạo để lộ ra một tia trêu tức, hắn nhẹ nhàng lấy viên độc đan màu xanh biếc kia từ trong miệng ra.
Cơ mặt Ma Cổ Độc Vương thoáng run rẩy một cái, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, vẽ nên một nụ cười trào phúng: "Ha ha... Thu vào Hư cảnh? Ngươi có thể thử xem."
Lại là phép khích tướng?
Lý Thủy Đạo càng thêm khẳng định được suy nghĩ của mình, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: "Hóa ra ngươi không chờ mong ta nuốt viên đan dược này vào trong miệng, mà đang chờ mong ta đưa viên đan dược này vào trong Hư cảnh của mình. Nếu ta đoán không sai, viên độc đan này sẽ nổ tung, một khi tiến vào Hư cảnh, nó sẽ trực tiếp nổ nát Hư cảnh của ta, hủy diệt tu vi tam giai này, có phải vậy không?"
Nói xong, Lý Thủy Đạo đã quyết đoán bóp nát viên độc đan trong tay.
Nói đùa! Bỏ vào trong miệng?
Hắn cũng không phải kẻ ngốc.
Nếu thực sự không được, dù phải xé rách da mặt đi giết người, cũng tuyệt đối sẽ không bị lão nhân này nắm mũi dẫn đi.
Ầm!
Hắn chỉ bóp nhẹ một cái, đúng là viên độc đan kia đã nổ tung ra.
Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ khiếp sợ, uy lực của vụ nổ này quá yếu, căn bản không đạt tới cấp độ tam giai.
Nhiều nhất chỉ miễn cưỡng đạt tới nhị giai, chẳng lẽ Ma Cổ Độc Vương cho rằng thân thể của hắn gầy yếu đến mức ngay cả thương tổn nhị giai cũng không chịu nổi?
Sớm biết uy lực của vụ nổ này yếu như thế, hắn đã đưa độc đan vào Hư cảnh ở trước mặt lão, giả vờ một phen hù chết lão cho xong!
Sau khi viên độc đan màu xanh biếc kia nổ tung, nó lập tức hóa thành một đám mây độc đặc sệt, nhanh chóng xông tới bao vây Lý Thủy Đạo.