Lý Thủy Đạo vội vàng cúi đầu, trong giọng nói mang theo ý xin lỗi, trả lời: "Bẩm sư nương, sư phụ đã truyền thụ《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》 cho ta, ta không dám lười biếng thả lỏng một chút nào, trong khoảng thời gian qua vẫn miệt mài tìm hiểu, bởi vậy đã quên chuyện đi đến nơi này thỉnh an sư nương. Về sau, mỗi ngày ta đều sẽ tới thỉnh an sư nương."
Tần Ngọc Nga nghe xong, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, nàng lắc lắc đầu nói: "Quên đi, ngươi đừng đi tới thì hơn."
Tần Ngọc Nga dựa vào chiếc ghế sau lưng, thản nhiên nói: "Hai tháng sau, tông môn sẽ cử hành một hồi thí luyện, tất cả đệ tử dưới mười tám tuổi đều có thể báo danh tham gia."
Ánh mắt nàng vẫn một mực tập trung nhìn sâu vào mắt Lý Thủy Đạo, giọng nói đầy kiên định, tiếp tục: "Ngươi phải tham gia lần thí luyện này."
"Sư nương, thực lực của đệ tử có hạn, tu vi còn thấp, lại không có kinh nghiệm đối với loại thí luyện này, thật sự không đủ năng lực, chi bằng người đợi ta tiếp tục tích lũy thêm hai năm, đến khi tích góp đủ thực lực, lại tham gia thí luyện cũng không muộn." Lý Thủy Đạo không chút do dự, đã mở miệng từ chối.
Tần Ngọc Nga khẽ nhướng mày, giọng nói chuyển thành lãnh khốc: "Đừng có vin cớ trước mặt ta! Chẳng lẽ ta còn không rõ thực lực của ngươi sao?"
Lý Thủy Đạo khẽ lắc đầu, nói với Tần Ngọc Nga: "Sư nương, thực lực của ta không đủ thật, không dám đi, cũng không đi được."
Tần Ngọc Nga cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói: "Nếu ngươi không đi, ta sẽ nói chuyện ngươi lén lút luyện 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》và《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》cho phu quân biết. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ giết ngươi."
Lý Thủy Đạo cũng ghé sát bên tai Tần Ngọc Nga, hạ giọng nói: "Ta cũng nói cho sư phụ biết, hai môn công pháp này đều là người dạy ta."
Tần Ngọc Nga phẫn nộ tới mức nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn của mình, làm bên trên muốn rịn ra nước. Khóe miệng Lý Thủy Đạo thoáng mỉm cười, giống như không màng sinh tử.
Hiển nhiên Tần Ngọc Nga không thể làm chuyện này được, nếu bí mật đó bị Kim Diện Lang Quân biết, khẳng định là chuyện tâm linh tương thông giữa nàng và Lý Thủy Đạo cũng như chuyện nàng phản bội gã cũng sẽ bại lộ.
Tuy để Kim Diện Lang Quân biết được chân tướng chuyện này, Lý Thủy Đạo sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cả nàng cũng sẽ liên lụy, rơi xuống vực sâu khôn cùng.
Ít nhất là cuộc sống an nhàn hiện tại sẽ mất đi.
Đều do chính mình không nên thân, Tần Ngọc Nga hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
"Cút!" Tần Ngọc Nga phun ra một chữ này từ giữa kẽ răng.
"Vâng, đệ tử cáo từ." Lý Thủy Đạo cung kính thi lễ, rồi xoay người rời đi.
Hắn đẩy thư phòng ra, Lý Thủy Lãng đang canh giữ ở cửa.
Hiển nhiên đại sư huynh Lý Thủy Lãng vẫn một mực nghe lén những chuyện hai người bọn họ nói với nhau.
Chẳng qua đoạn đối thoại mấu chốt nhất, bí mật có liên quan đến hai người, cả Lý Thủy Đạo lẫn Tần Ngọc Nga đều đè thấp âm thanh, tiếng nhỏ như ruồi muỗi, với tu vi của Lý Thủy Lãng, cách một mặt tường, không thể nghe thấy được.
Sau khi Lý Thủy Đạo rời khỏi...
Đại sư huynh Lý Thủy Lãng với khuôn mặt kiên định bước vào bên trong thư phòng. Gã chăm chú nhìn sư mẫu Tần Ngọc Nga, sau đó hào tình chan chứa nói: "Sư nương, xin người đừng làm sư đệ ta khó xử, hắn vừa mới tu luyện 《 Cáp Mô Ngạnh Khí Công 》, tới hiện tại, đúng là đã tiến vào bậc cửa, nhưng còn chưa đủ để tham gia loại chuyện nguy hiểm như tông môn thí luyện này, muốn hắn tham gia, khác nào muốn mạng của hắn? Xin hãy giao cho ta đi, ta vốn là đại sư huynh, tuyệt đối khẳng khái nhận trách nhiệm, nghĩa bất dung từ."
Tần Ngọc Nga ném qua một cái nhìn đầy khinh thường, nói: "Ngươi sẽ chết."
Lý Thủy Lãng không chút do dự, gật đầu nói: "Nếu ta tham gia thí luyện mà không thể quay về, ta nguyện ý chuyển tất cả công huân của mình cho sư nương."
Tần Ngọc Nga nhìn nam nhân trước mắt này, im lặng một lát sau mới nói: "Ngươi là nam nhân có tình có nghĩa, ta hiểu được tâm ý của ngươi, nhưng hiện giờ tu vi của ngươi còn rất nông cạn, đợi cho đến khi tu vi của ngươi có thành tựu, tự nhiên ta sẽ an bài cho ngươi đi."
Lý Thủy Lãng lộ ra vẻ mặt kiên nghị, lại không chút do dự, tiếp tục nói: "Sư nương, mong người hãy tin tưởng ta, ta nhất định có thể chiến thắng tất cả địch nhân, sau đó đắc thắng trở về, cũng sẽ hiến tất cả công huân cho sư nương!"
"Được rồi, được rồi... Đừng nói nữa... Nếu ngươi có thể đánh bại Tương Tuyết, thì đi báo danh, nếu không thể, đừng đi mà uổng mạng." Tần Ngọc Nga có vẻ không kiên nhẫn, vẻ mặt cũng chuyển thành lạnh như băng.
Thấy thái độ của nàng, tim Lý Thủy Lãng như bị đao cắt: "Sư nương... Ta nhất định có thể đánh bại Tương Tuyết."
"Đừng nói nữa!" Tần Ngọc Nga lạnh giọng cắt ngang.
"Vậy ta cáo lui."
"Khoan đã!"
"Sư nương còn điều gì cần phân phó?"
"Sư phó ngươi cho ngươi hai trăm công huân dùng để chiêu mộ người mới. Bây giờ, ngươi đi chiêu hai người tới đây, sau đó an bài bọn họ đến tiểu viện phía Tây." Tần Ngọc Nga phân phó.
"Chuyện này..." Lý Thủy Lãng lộ vẻ khó xử nói: "Nếu vậy, sư đệ ta sẽ nghỉ ngơi ở đâu?"
"Đương nhiên là ở cùng một chỗ với hai người mới kia rồi." Ánh mắt Tần Ngọc Nga sắc như điện, lạnh như đao.
"Nhưng sư đệ ta thích yên tĩnh."
"Hừ! Hắn còn dám đòi yên tĩnh hả? Ngươi đi nói cho Lý Thủy Đạo biết, nếu hắn không muốn tham gia tông môn thí luyện vào hai tháng sau, thì hắn không chỉ mất đi quyền lợi ở một mình một tiểu viện, mà lương tháng cũng sẽ không còn một cắc đâu." Ánh mắt Tần Ngọc Nga thâm trầm nói.
...
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây buổi chiều, chiếu vào Lý Thủy Đạo đang một mình tu hành ngoài sân.
Hắn ngưng thần khổ tư, chuyên chú tìm hiểu bí quyết dung hợp hai môn công pháp.
Đột nhiên, Lý Thủy Lãng mang theo hai người xa lạ chậm rãi đi vào tiểu viện. Gã đi đến bên người Lý Thủy Đạo nói: "Huynh đệ, đây là hai vị đệ tử mới mà sư phụ vừa chiêu mộ: Trương Vân Hổ và Trương Vân Long. Từ hôm nay, bọn họ sẽ ở lại nơi này."
Lý Thủy Đạo nhìn về phía hai người trẻ tuổi trước mắt, trên khuôn mặt ngây ngô của bọn họ để lộ ra một chút chờ mong và bất an đối với chuyện tu hành trong tương lai.
"Đây là sư huynh Lý Thủy Đạo của các ngươi, về sau các ngươi hãy gọi hắn là Lý sư huynh, còn gọi ta là đại sư huynh." Lý Thủy Lãng mở miệng giới thiệu.
"Ra mắt Lý sư huynh."
"Ra mắt Lý sư huynh."
Lý Thủy Đạo: "..."