Độc Tu (Bản Dịch)

Chương 997 - Chương 997: Vào Nghe Chút Đi, Có Lẽ Sẽ Làm Ngươi … Dư Vị Vô Cùng!

Chương 997: Vào Nghe Chút Đi, Có Lẽ Sẽ Làm Ngươi … Dư Vị Vô Cùng! Chương 997: Vào Nghe Chút Đi, Có Lẽ Sẽ Làm Ngươi … Dư Vị Vô Cùng!

Tại triền núi Thúy Bình sơn, có một cái cửa hang vốn ẩn nấp ở nơi sâu thẳm bên dưới băng nguyên, đó chính là Băng Thi động.

Một cơn gió lạnh thấu xương vừa thổi qua, cuốn bay những bông tuyết xung quanh cửa động. Một nữ tử áo đỏ đứng trong cơn gió lạnh lẽo ngoài cửa động, không ngừng hồi tưởng về quá khứ.

Suy nghĩ của Hạ Nhược Tuyết vừa trở về hơn năm mươi năm trước, nàng nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm khi mình và Lý Thủy Đạo cùng nhau tiến vào nơi đây tránh né con dị thú nhền nhện… ai ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, mà tình huống ấy vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, chớp mắt đã gần một giáp, tuy Hạ Nhược Tuyết đã bước vào tuổi bảy mươi, nhưng ở trước mặt sư tôn, nàng vẫn bị coi là một tên tiểu bối.

Mà sư tôn của nàng, Linh Kiếm Chân Quân Tang Tuyết, đã được mấy trăm tuổi, lại vẫn luôn duy trì dáng vẻ của một thiếu nữ thanh xuân.

Ngay khi Hạ Nhược Tuyết đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên một xà nữ có bộ lân giáp năm màu trên người, lại chậm rãi bò từ trong động ra.

Hạ Nhược Tuyết nhìn xà nữ, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác: "Ngươi là dị thú, vì sao Thủy Đạo lại không giết ngươi?"

"Ta là đồng tham của hắn, sao hắn lại giết ta?" Xà nữ nọ cười lạnh một tiếng, lập tức hỏi ngược lại.

"Đồng tham? Làm sao có thể?" Hạ Nhược Tuyết lộ vẻ mặt nghi hoặc.

"Ngươi có thể gọi ta là Ngọc Nương." Xà nữ khẽ phun ra xà tín, lại nói.

Thấy Ngọc Nương dễ nói chuyện, Hạ Nhược Tuyết lập tức hỏi: "Hiện giờ sư tôn ta như thế nào rồi?"

Ngọc Nương mỉm cười, trong nụ cười kiềm diễm nọ lại lộ ra một tia quỷ dị: "Nàng ư? Hiện giờ nàng rất tốt, thân thể tươi ngon mọng nước, trẻ trung xinh đẹp, làn da nũng nịu trượt tới trượt lui trên băng, thật là vui vẻ."

Trong lòng Hạ Nhược Tuyết lập tức trở nên căng thẳng, một luồng cảm xúc bất an xông thẳng lên đầu, nàng vội vàng hỏi: "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ta muốn vào xem một chút."

Nói xong, Hạ Nhược Tuyết lập tức nhấc chân, muốn bước vào cửa động. Nhưng Ngọc Nương lại vươn cánh tay tới, ngăn cản đường đi của nàng.

"Ta khuyên ngươi không nên đi vào." Trong giọng nói của Ngọc Nương có mang theo một tia cảnh cáo.

Hạ Nhược Tuyết chau mày, sau đó vẻ mặt khó xử hỏi: "Rốt cuộc là bọn họ đang luyện môn công pháp gì?"

Ngọc Nương dùng giọng trêu tức nói: "Âm Dương Hòa Hợp Loạn Tình Công, Tình Ý Miên Miên Ba Ba Chưởng, ta nói đã đủ rõ ràng chưa?"

"Sư tôn..." Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lộ ra vẻ phức tạp, nàng tuyệt đối không ngờ sư tôn lại vì chuyện này mà tìm đến phu quân ngày xưa của mình.

Vừa nghĩ tới trượng phu và vị sư tôn đáng kính của mình đang phát sinh quan hệ, Hạ Nhược Tuyết thầm nuốt một ngụm nước miếng, trong lúc nhất thời miệng đắng lưỡi khô, xấu hổ đến khó nhịn.

Nụ cười trên môi xà nữ Ngọc Nương càng lộ vẻ quỷ dị hơn, phảng phất như đang chê cười Hạ Nhược Tuyết.

Đến tận lúc này, Hạ Nhược Tuyết mới phục hồi lại tinh thần, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng quát: "Ngươi nói bậy!"

Xà nữ Ngọc Nương khẽ liếm liếm đầu lưỡi: "Ha ha... Rõ ràng đã tin, còn giả bộ cái gì?"

"Nói xằng nói bậy! Ta coi lời ngươi nói như cơn gió mát thổi qua tai, không để lại dấu vết gì." Hạ Nhược Tuyết bướng bỉnh nói.

"Rõ ràng là trong lòng đã gợn sóng, nhộn nhạo không thôi còn giả vờ." Ngọc Nương lại trêu ghẹo.

"Có muốn vào xem không?" Ngọc Nương dùng giọng điệu đầy dụ hoặc hỏi.

"Đâu phải ta chưa từng xem thân thể của hắn." Hạ Nhược Tuyết cắn răng đáp lại.

"A... Vậy ngươi đã từng nghe thấy tiếng kêu của sư tôn mình chưa? Vào nghe chút đi, có lẽ sẽ làm ngươi … dư vị vô cùng."

"Ngươi câm miệng!" Hạ Nhược Tuyết lập tức lùi lại phía sau, trong tay nắm chặt cây Bạch Cốt Huyết Ma Đao.

"Chậc chậc chậc... Sư tôn ngươi và chủ nhân đang chiến đấu rất hăng say ở bên trong hang động, chúng ta ở bên ngoài này luận bàn một chút cũng hay." Ngọc Nương lật tay, hai thanh chủy thủ đã xuất hiện trên tay nàng. Chúng lập tức hóa thành hai luồng hàn quang, bức thẳng về phía Hạ Nhược Tuyết mà đến.

Trong mắt Hạ Nhược Tuyết xuất hiện một tia phẫn nộ, thân hình nàng khẽ động, lập tức hóa thành một luồng ảnh, khéo léo tránh đi công kích của Ngọc Nương.

"Ngươi chớ nói xằng nói bậy, quan hệ giữa ta và sư tôn đều trong sạch không tỳ vết, sao có thể mặc cho ngươi làm bẩn?" Trong giọng nói của Hạ Nhược Tuyết có mang theo một tia hàn ý.

Trong mắt Ngọc Nương lóe lên một tia kinh ngạc: "Thì ra ngươi không chỉ có duyên cũ với chủ nhân, còn có gian tình với Linh Kiếm Chân Quân?"

"Ngươi câm miệng!" Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết ngưng đọng lại, chỉ trong nháy mắt, Bạch Cốt Huyết Ma Đao trên tay đã bắn ra một mảnh huyết mang sáng chói.

Bên trong huyết mang kia còn ẩn chứa cảm xúc phẫn nộ và lòng quyết tâm của Hạ Nhược Tuyết, phảng phất như muốn chặt đứt hết thảy những lời đồn thổi và vu cáo hãm hại kia.

Bên môi Ngọc Nương còn treo một nụ cười lạnh đầy khinh miệt, thân hình của nàng lại như một cơn khói nhẹ mờ ảo, chỉ trong nháy mắt đã xảo diệu tránh được thế công sắc bén của Hạ Nhược Tuyết.

Dáng người của nàng linh động mà ưu nhã, phảng phất như một con rắn màu xanh linh hoạt xuyên qua bụi cỏ.

Hạ Nhược Tuyết không vì một chiêu đánh hụt mà nhụt chí, thân hình của nàng cũng nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt đã gia tốc xông lên.

Thanh Bạch Cốt Huyết Ma Đao trong tay lập tức hóa thành một vòng gió lốc màu máu, điên cuồng đuổi theo Ngọc Nương.

Cơn lốc xoáy kia sắc bén vô cùng, phảng phất như có thể chặt đứt cả thiên địa, nhưng có vẻ như Ngọc Nương bên này lại sớm nhìn rõ tiên cơ, chỉ thấy thân hình nàng vặn vẹo đầy quỷ dị, nhưng mỗi một lần như vậy đều vừa vặn tránh được một kích trí mạng kia.

Ngọc Nương vốn là dị thú đầu người thân rắn, trơn trượt dị thường, phảng phất như được bôi lên da một tầng dầu trơn nhẵn, không cần biết Bạch Cốt Huyết Ma Đao mạnh mẽ dũng mãnh đến mức nào, đều không thể chạm đến nàng mảy may

Cùng lúc đó, bên trong đôi mắt rắn của nàng lại không ngừng lóe lên một mảnh hào quang giảo hoạt, tựa hồ như đang cười nhạo sự bất lực của Hạ Nhược Tuyết.

Bình Luận (0)
Comment