Hạ Nhược Tuyết đã bị Ngọc Nương triệt để chọc giận, trong mắt nàng lóe lên vẻ hung tàn, không còn cố kỵ gì nữa, dứt khoát thúc giục huyết đạo ma công, thi triển ra huyết vân thần thông.
Chỉ thấy một mảnh mây máu phô thiên cái địa, ùn ùn xuất hiện giữa thiên địa, gào thét bay về phía Ngọc Nương.
Nhưng Ngọc Nương không sợ chút nào, chỉ thấy nàng há miệng, phun ra một vũng dầu đen đậm đặc.
Dầu đen vừa rời khỏi miệng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đống hỏa diễm đỏ đậm, hừng hực bốc cháy. Ngọn lửa kia uy mãnh vô cùng, phảng phất như có thể đốt cháy hết thảy, ngay lập tức đã đốt sạch đám mây máu của Hạ Nhược Tuyết không còn một mảnh.
Hai người kịch chiến say sưa, lại đột nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngọn Huyết Lang Yên vừa bốc lên ở phía chân trời xa xa. Đó là tín hiệu triệu tập khẩn cấp, nghĩa là có cường địch xâm lấn. Hai người lập tức thu lại thế công, trong mắt lóe lên một tia ngưng trọng.
"Tam giai tu sĩ xâm lấn, lần này thì phiền toái rồi, ta phải gọi chủ nhân ra ứng phó mới được." Ngọc Nương phun lưỡi rắn nói.
Hạ Nhược Tuyết nhướng mày nói: "Khoan đã! Hai người bọn họ đang... Ách, đang luyện công, để ta đi đối phó ngoại địch."
Ngọc Nương lộ vẻ mặt vui mừng nói: "Chuyện này cũng chỉ có thể làm phiền ngươi thôi, ta là dị thú, một khi bại lộ, sẽ mang đến phiền toái vô cùng, chủ nhân không cho phép ta tùy tiện ra tay."
Hạ Nhược Tuyết nhìn xà nữ Ngọc Nương một cái thật sâu, sau đó lập tức hóa thành một luồng huyết quang, bay nhanh về phía Huyết Lang Yên xa xa.
Sau khi Hạ Nhược Tuyết rời đi, Ngọc Nương lập tức ẩn giấu thân hình, một mình canh giữ ở cửa động. Nàng là đồng tham của Lý Thủy Đạo, hai người trao đổi với nhau căn bản không gặp phải một chút trở ngại nào.
Lúc này, Lý Thủy Đạo đang ở trong đại sảnh đón khách, hắn cũng nắm rõ chuyện bên ngoài như trong lòng bàn tay.
...
Băng Thi động.
Đại điện đón khách được chế tạo từ hàn băng, bên trong lóe lên một mảnh ánh sáng lạnh lẽo, giống như một tòa cung điện trong suốt, nhưng ở thời điểm hiện tại, ngay bên trong gian đại sảnh hàn khí bức người này lại tràn ngập một luồng khí Huyền Hoàng chi khí.
Lý Thủy Đạo và Linh Kiếm Chân Quân đang tu luyện một bộ tâm pháp cổ xưa có tên là《 Huyền Hoàng Giao Thái Tâm Pháp 》.
Hai người đang ở tại trung tâm đại điện, Huyền Hoàng chi khí như tơ như sợi gắt gao vờn quanh bọn họ.
Phải biết rằng, Huyền Hoàng chi khí chính là Hỗn Độn chi khí thuở thiên địa còn sơ khai, bên trong ẩn chứa huyền diệu âm dương giao thái.
(Giao thái có nghĩa là tương hỗ qua lại với nhau, cùng đạt đến trạng thái cân bằng ổn định)
Lý Thủy Đạo và Linh Kiếm Chân Quân tâm ý tương thông, dường như đã hóa thành một thể, khí tức đan xen lẫn nhau, hệt như trạng thái hỗn độn thưở thiên địa chưa phân, âm dương chưa phán.
Linh Kiếm Chân Quân, tuy là nữ tử, nhưng mái tóc ngắn trên đầu lại hiện ra vẻ hiên ngang như nam nhi. Nàng đang nhắm mắt ngưng thần, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tựa hồ đang thu nạp Huyền Hoàng chi khí chung quanh.
Luồng khí tức này lưu chuyển ở trong cơ thể nàng, mang đến cho nàng cảm giác thoải mái và yên tĩnh chưa từng có từ trước đến nay.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu tím tuôn ra từ trong cơ thể Lý Thủy Đạo. Luồng ánh sáng màu tím này giống như ngọn lửa nóng bỏng nhất trong thiên địa, tràn ngập sinh cơ và sức sống. Nó lặng lẽ chảy vào trong cơ thể Linh Kiếm Chân Quân, để nàng cảm nhận được một luồng lực lượng chưa từng có từ trước đến nay bắt đầu khởi động trong cơ thể.
Được tử quang tẩm bổ, thân thể của Linh Kiếm Chân Quân bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ diệu.
Thân thể nàng như được thời gian gia tốc, nhanh chóng trưởng thành.
Khuôn mặt vốn có vẻ hơi non nớt, giờ phút này lại càng xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cũng trở nên càng thêm cân xứng, đầy đặn.
Sau khi thiên địa trải qua thời kỳ hỗn độn sơ khai, Huyền Hoàng chi khí dần dần tán đi, một vòng tử quang thần bí cũng theo đó mà biến mất, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.
Trong nháy mắt khi vầng hào quang kia biến mất, Linh Kiếm Chân Quân như một đóa hoa mới nở, mềm yếu nằm trên chiếc giường ngọc được điêu khắc từ hàn băng. Dường như nàng hãy còn say mê chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu do tu luyện mang đến, có cảm giác mỗi một tấc da thịt trên thân thể đều đang tham lam hô hấp lấy luồng không khí mới mẻ bên ngoài, dư vị sảng khoái khiến nàng lười biếng nằm yên, không muốn nhúc nhích.
Lúc này, Linh Kiếm Chân Quân đã hoàn toàn biến thành một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt càng thêm thành thục, giống như tiên tử dưới ánh trăng, thanh lệ thoát tục. Dáng người càng thêm uyển chuyển, tựa như nước chảy trong khe núi, linh động mà ôn nhu. Tất cả những biến hóa này đều bắt nguồn từ luồng tử quang thần bí bên trong cơ thể Lý Thủy Đạo.
Linh Kiếm Chân Quân nằm trên chiếc giường ngọc, hai mắt khép hờ, dường như vẫn còn đang hồi tưởng lại quá trình tu luyện vừa rồi.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm như khe suối róc rách chảy: "Thủy Đạo, rốt cuộc luồng tử quang kia là thứ gì? Vì sao ta lại cảm nhận được một luồng sinh mệnh lực cường đại ở trong đó?"
Lý Thủy Đạo đứng ở bên giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Linh Kiếm Chân Quân. Hắn mỉm cười, giải thích: "Đó chính là căn nguyên khiến cho thân thể ta cường đại, là Tiên Thiềm chân khí ta đã tu luyện nhiều năm. Ta cũng không ngờ, Huyền Hoàng chi khí lại có thể dẫn 《 Tiên Thiềm Khí 》 do ta tu luyện ra để tẩm bổ cho thân thể của ngươi."
Nghe Lý Thủy Đạo giải thích, Linh Kiếm Chân Quân lập tức mở to mắt, trong ánh mắt nàng nhìn về phía hắn tràn ngập cảm kích và yêu thương.
Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng cầm lấy tay Lý Thủy Đạo, nhẹ nhàng nói: "Thủy Đạo, chúng ta lại làm thêm mấy lần đi."
Lý Thủy Đạo cũng dịu dàng đáp lại: "Tang cô nương, thiên địa vận hành tự có quy luật riêng, hô hấp thổ nạp cũng có tiết tấu, 《 Huyền Hoàng Giao Thái Tâm Pháp 》đương nhiên là tuyệt diệu, nhưng không thể một mực đắm chìm ở trong đó, có căng có lỏng, có gấp gáp có kéo dài, mới là chính đạo."
Linh Kiếm Chân Quân khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thành, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Lý Thủy Đạo.