Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 10

Tại chủ tinh của Liên minh Nhân loại, khu vực thủ đô.

Tư Diệc Đồng nhìn ông lão ngồi trên xe lăn, cô cúi người chào kính cẩn, nhưng ánh mắt lại không thể giấu nổi sự nôn nóng.

"Diệc Đồng, ý của cháu chú hiểu rồi." Nguyên soái Khải Lai có quyền lực rất lớn, ngay cả khi giọng điệu ông ta ôn hòa cũng khó tạo cảm giác thân thiện, "Nhưng đây là chuyện trọng đại, không chỉ liên quan đến một loại chất chuyển hóa thông tin."

"Nguyên soái, tôi chỉ muốn đưa Tư Duẫn ra ngoài, em ấy chỉ là một sinh viên." Tư Diệc Đồnghơi cúi đầu, "Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn."

"Ông cháu có biết chuyện này không?" Khải Lai hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Không biết." Tư Diệc Đồng hiếm khi có chút thiếu tự tin, "Việc em ấy đến học viện Duy Hòa chỉ có mình tôi biết."

Khải Lai nhíu mày bóp mi tâm, "Được rồi, chú sẽ cho Vệ Đặc La dừng nhiệm vụ lần này."

Tư Diệc Đồng thực hiện động tác chào trong quân lễ, "Cảm ơn Nguyên soái."

Khi Tư Diệc Đồng rời khỏi phòng tiếp khách, phụ tá đưa cho cô đôi găng tay, cô đột suy tư quay đầu nhìn lại.

"Chỉ huy, còn vấn đề gì không?" Phụ tá hỏi.

Tư Diệc Đồng hạ ánh mắt, thì thầm: "Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

"Cần chúng tôi phái người đi đón tiểu công tử không?" Phụ tá hỏi.

"Không cần, cứ để cậu ấy chịu chút khổ." Tư Diệc Đồng đeo găng tay vào, lừ đừ thở ra một hơi.

...

"Ê, người phía trước, đợi chút!"

Tạ Thiên Hòa bị ai đó vỗ vào vai, anh quay lại thấy tổ trưởng trước đây đã đưa cho họ khay nuôi cấy, đang thở hổn hển nhìn anh.

"Các cậu lấy nhầm đĩa nuôi cấy rồi." Tổ trưởng thở phào, "Hả, cái kia đâu rồi?"

"Về phòng Sinh Hóa rồi." Tạ Thiên Hòa đáp.

"Cậu nhanh gọi người quay lại, tôi ở đây chờ các cậu." Tổ trưởng chống hông thở dốc, "Mệt chết tôi rồi."

Tạ Thiên Hòa gật đầu.

"Nhanh lên." Tổ trưởng thúc giục.

Tư Duẫn chưa đi xa, không lâu sau Tạ Thiên Hòa đã đuổi kịp hắn.

Tư Duẫn nghe xong thì nói: "Người này có chút kỳ lạ, chúng ta tốt nhất nên cẩn thận một chút."

"Ừm." Tư Duẫn ôm một khay nuôi cấy, hai người lại tìm thấy tổ trưởng, tổ trưởng đi rất nhanh, đầy vẻ bồn chồn sốt sắng.

"Tổ trưởng, đây hình như không phải là đường về phòng thí nghiệm?" Tư Duẫn hỏi.

"Cái này cần phải đưa vào một phòng thí nghiệm khác." Tổ trưởng không quay đầu lại đáp.

"Tất cả chú ý, tất cả chú ý, phòng thí nghiệm bị kẻ lạ tấn công, kích hoạt chế độ phòng thủ."

"Lặp lại, phòng thí nghiệm bị kẻ lạ tấn công, kích hoạt chế độ phòng thủ."

Âm thanh cảnh báo sắc nhọn vang vọng hành lang, tổ trưởng dẫn họ vào một phòng thí nghiệm hẹp, cùng với việc đóng cửa phòng thí nghiệm, tổ trưởng chậm rãi quay lại.

"Nhiệm vụ tạm dừng, quay về đi nhóc con." Tổ trưởng đứng chống hông cười tươi vẫy tay chào hai người họ.

"Ông là..." Tư Duẫn nói được nửa câu, cả hai đã bị trực tiếp đẩy ra ngoài.

Đúng vậy, chính là bị "đẩy" ra ngoài, giống hệt đẩy rác ra khỏi khoang tàu vũ trụ vậy.

"Cấp trên thật là hồ đồ, cử hai đứa trẻ vào đây là muốn để chúng tìm chết à." Tổ trưởng lắc đầu thở dài, nhưng việc tiễn hai người đó đi cũng khiến ông cảm thấy rất vui vẻ.

Dù sao cũng chưa kịp xâm nhập vào phòng thí nghiệm mà đã tự chuốc lấy cái chết khi hít phải khí thử nghiệm. Sau khi tỉnh lại lại còn mặc áo thí nghiệm chạy loạn khắp nơi, hai tên ngốc dễ thương này thật sự đã làm ông thay đổi hoàn toàn cách nhìn về đặc vụ ngầm.

May mà cấp trên ra lệnh tiễn họ đi, nếu không chẳng biết còn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa.

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa vừa tỉnh lại sau cơn hoa mắt chóng mặt thì phía sau đã vang lên tiếng nổ, tiếp đó là tiếng cảnh báo chói tai: "Phát hiện thể thí nghiệm trốn thoát, chú ý, phát hiện thể thí nghiệm trốn thoát, tọa độ ở..."

"Chết tiệt đây là nơi quái quỷ gì vậy!?" Tư Duẫn nhìn xung quanh là đồng hoang hoang vắng, trên đầu là bầu trời đen kịt thì không nhịn được chửi thề.

Tạ Thiên Hòa kéo hắn một cái, đúng lúc chỗ Tư Duẫn đứng bị tia laser quét qua. Cả hai không nhiều lời thêm một câu mà vắt chân lên đầu bắt đầu chạy.

Nửa giờ sau.

"Sao nhiệm vụ lại đột ngột dừng lại vậy?" Tư Duẫn xé miếng áo bị tia laser quét trúng, cái áo này đã bị cháy khét lẹt rồi, chỉ cần chạm nhẹ cũng biến thành tro bụi tan theo gió được luôn. Hắn hơi chạm vào da trên cánh tay, đau đến mức hít một hơi lạnh.

"Có thể do tình huống đột xuất." Tạ Thiên Hòa nói: "Bọn họ sẽ sớm đuổi theo, đến khi trời sáng chúng ta sẽ càng gặp nguy hiểm."

Tuy nhiên xung quanh là một khu vực hoang vắng không bóng người, trên người họ không còn gì cả, không có thiết bị liên lạc nào, việc liên lạc với thế giới bên ngoài hiện tại khó khăn như lên trời vậy.

"Đây hẳn là một khu rừng." Tư Duẫn cầm một nắm đất, bóp nhẹ rồi đứng dậy phủi tay, "Đi thôi em trai, chúng ta phải sinh tồn hoang dã rồi."

Tạ Thiên Hòa sờ sờ gáy đi theo.

Hai người đi suốt cả đêm nhưng vẫn chưa ra khỏi khu rừng, lúc này cả hai đều đã kiệt sức, đành ngồi xổm dưới gốc cây nhai trái cây dại để lót dạ.

Rõ ràng là nhiệm vụ nằm vùng, lại biến thành cuộc hành trình hòa mình cùng thiên nhiên. Tư Duẫn nhổ hạt quả ra, đang chuẩn bị trèo lên cây để quan sát thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rên.

Tư Duẫn quay đầu nhìn Tạ Thiên Hòa, hắn sững người.

Tạ Thiên Hòa vẫn là Tạ Thiên Hòa nhưng mà cũng không phải Tạ Thiên Hòa, có một cảm giác... kỳ lạ không thể diễn tả được.

Hai người ít nhiều gì thì cũng đã có chút tình đồng đội, Tư Duẫn quan tâm hỏi: "Cậu bị thương à?"

Tạ Thiên Hòa nhíu mày chậm rãi lắc đầu, chống tay lên thân cây đứng dậy.

Tư Duẫn nhìn anh một lúc lâu rồi hỏi: "Sao cậu lại lùn đi rồi?"

Rõ ràng hai người cao bằng nhau nhưng giờ Tạ Thiên Hòa lại phải hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ít nhất Tư Duẫn hiện tại phải cao hơn anh mười phân.

Tư Duẫn muốn cười nhưng thấy sắc mặt Tạ Thiên Hoà đang rất khó coi nên cố nhịn. Hắn đi vòng quanh Tạ Thiên Hòa, "Có chuyện gì thế? Da cậu hình như cũng trắng hơn."

"Vết thương của cậu đang chảy máu." Tư Duẫn đưa tay chạm vào sau gáy của Tạ Thiên Hòa, bỗng nghe thấy một tiếng rên mê người, suýt chút nữa khiến hắn tê liệt nửa thân dưới luôn.

"Đệt mợ!" Tư Duẫn hoảng hốt lùi lại một bước.

Tạ Thiên Hòa cau mày che sau gáy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Duẫn, mắt dần dần đỏ lên.

"Sao, sao thế?" Tư Duẫn căng thẳng đến mức lắp bắp.

"Đau." Giọng của Tạ Thiên Hòa lạnh lùng vô cảm, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại tạo nên cảm giác trái ngược.

Tư Duẫn nghĩ chắc mình gặp quỷ rồi, nếu không sao Tạ Thiên Hòa có thể biểu hiện yếu ớt như vậy chứ! Lúc trước khi anh tự tay rút ống dẫn ra còn chẳng nhíu mày lấy một cái.

"Tôi giúp cậu nhé?" Tư Duẫn thử hỏi.

"Không cần." Câu trả lời của Tạ Thiên Hòa vẫn lạnh lùng, nhưng nước mắt đã bắt đầu lăn dài.

Thử hỏi một Alpha luôn biểu hiện mạnh mẽ, còn thỉnh thoảng còn đánh nhau với bạn lại đột nhiên khóc một cách lạnh lùng trước mặt bạn, bạn sẽ làm gì?

Tư Duẫn cảm thấy thế giới quan của mình bị lung lay.

"Cậu... chẳng lẽ biến thành Omega rồi!?" Tư Duẫn kinh hãi nhìn anh.

Tạ Thiên Hòa mặt không cảm xúc lau nước mắt, lạnh lùng nói: "Hình như là vậy."

"Ồ hố." Phản ứng đầu tiên của Tư Duẫn là hả hê, dù hai người đã cùng chiến đấu bên nhau, nhưng điều này không thể phủ nhận việc hắn vẫn thấy Tạ Thiên Hòa không vừa mắt.

Ánh mắt Tạ Thiên Hòa nhìn Tư Duẫn chứa đầy sát khí.

"Khụ, chuyện này đúng là đáng buồn thật." Tư Duẫn gượng cười, "Đừng lo, chắc chắn sẽ có cách để trở lại thôi mà."

Tạ Thiên Hòa liếc hắn một cái, quay người bỏ đi.

"Đợi đã nào." Tư Duẫn nhẹ nhàng kéo anh, kết quả là Tạ Thiên Hòa như không còn sức lực mà bị kéo thẳng vào lòng hắn.

Tư Duẫn theo bản năng ôm lấy eo anh, hắn căng thẳng nhìn Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu lên khỏi ngực mình, đầu óc chợt trống rỗng, một lúc sau mới buột miệng nói một câu: "Eo của cậu... nhỏ thật đấy."
Bình Luận (0)
Comment