Tạ Thiên Hòa mở mắt, xung quanh là một vùng ánh sáng trắng lạnh lẽo. Ngay sau đó, một giọng nói máy móc vang lên: "Đã phát hiện thí nghiệm thể số 401 tỉnh lại."
Anh chậm chạp chớp mắt, đưa tay nhưng chạm phải vỏ kính lạnh lẽo trước mặt. Anh dùng sức đẩy một cái, nhưng nhận ra không thể mở được liền thu tay lại bắt đầu quan sát tình hình.
Anh đang mặc một bộ quần áo trắng kỳ lạ, ở phía sau cổ có một ống dẫn trong suốt nối liền. Anh thử kéo nó ra chút, kết quả là đau đớn đến mức suýt nữa bị co giật.
"Thí nghiệm thể số 401, tốt nhất là không nên cử động lung tung." Một giọng nói dịu dàng vang lên có chút quen thuộc, ngay sau đó Tạ Thiên Hòa nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta.
Thời Nhan Quy.
Dáng vẻ của thiếu niên khiến cậu ta trông như một người vô hại nhưng biểu cảm trên mặt lại mang đến sự phấn khích bệnh hoạn, quái dị đến mức làm người ta nổi da gà.
Tạ Thiên Hòa im lặng nhìn cậu ta.
"Tôi biết anh muốn tìm anh trai của mình, hoặc nói cách khác là người yêu của anh?" Thời Nhan Quy cười, "Chỉ cần anh hợp tác, tôi sẽ để hai người gặp nhau."
Tạ Thiên Hòa:... Không cần đâu.
Thời Nhan Quy có vẻ như đang nghịch một cái gì đó bên ngoài, vài phút sau giọng nói máy móc lại vang lên: "Phát hiện thí nghiệm thể số 401 đã hít phải một lượng lớn khí dạng thuốc thử 2.0 trong 24 giờ qua, đề nghị tiến hành thí nghiệm sau 48 giờ."
Thời Nhan Quy không hài lòng mà bĩu môi, "Mất hứng quá."
Một cây kim lạnh lẽo châm vào cánh tay của Tạ Thiên Hòa, cho đến khi tiêm xong Thời Nhan Quy mới rời đi.
Khi tiếng bước chân xa dần, Tạ Thiên Hòa mở bàn tay, nhìn cái kim bị bẻ cong, từ từ nhíu mày.
"Cảnh báo-tít tít-"
Chưa kịp để giọng nói máy móc nói xong nó đã bị ép im, Tạ Thiên Hòa nhìn xung quanh những đồ vật lộn xộn, anh nhướng mày nhặt vài món bỏ vào túi, rồi lại đưa tay tới ống dẫn trong suốt nối với cổ.
Máu đỏ tươi từ từ thấm ra trên bộ quần áo trắng tinh.
"Này đang làm gì vậy!" Một bàn tay nhẹ nhàng gõ lên vỏ kính.
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu, thấy Tư Duẫn cả người dựa vào đó nhìn mình, ánh mắt hắn có chút kinh hãi.
Anh không có biểu cảm gì, chỉ chớp mắt, tay dùng sức kéo ống dẫn từ cổ ra.
Vừa giúp mở vỏ kính, Tư Duẫn nhìn dòng máu chảy dọc theo cổ Tạ Thiên Hòa, còn Tạ Thiên Hòa dường như không cảm thấy đau đớn nhảy ra khỏi buồng thí nghiệm.
Tư Duẫn cầm băng gạc chuẩn bị băng bó cho cổ anh, vừa mới nâng tay lên thì đã bị Tạ Thiên Hòa chặn lại, Tư Duẫn trợn mắt nhìn anh, Tạ Thiên Hòa hơi nhíu mày, nhưng không cản nữa, để cho Tư Duẫn xử lý vết thương.
"Tôi thấy cậu đúng là không muốn sống nữa mà." Tư Duẫn hạ thấp giọng, tay nhanh chóng giúp anh cầm máu.
Tạ Thiên Hòa im lặng không nói gì nhưng Tư Duẫn lại cảm nhận ra tâm trạng không mấy tốt của anh.
"Chúng ta chỉ còn 48 giờ." Tư Duẫn nói, không nhịn được mà sờ sờ gáy mình.
Tạ Thiên Hòa nhận ra hắn không bị thương, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn hắn.
Tư Duẫn càng cảm thấy không thoải mái, dáng vẻ của Tạ Thiên Hòa sao lại có cảm giác như bị lừa dối... rất ngây thơ?
Tư Duẫn ho khan một tiếng, "Tôi phát hiện cái này khi tỉnh lại."
Một con chip kích thước bằng móng tay nằm trong lòng bàn tay Tư Duẫn.
Tạ Thiên Hòa cầm chip lên xem.
"Tôi đoán là do Lục La." Tư Duẫn nói: "Khi tôi tỉnh dậy thì ở trong phòng thí nghiệm bên cạnh cậu, không nằm trong buồng thí nghiệm mà ở trong một buồng chứa đầy chất lỏng."
Tạ Thiên Hòa gật đầu, trả chip lại cho tay Tư Duẫn, anh đưa mắt nhìn quanh.
Phòng thí nghiệm không lớn lắm, bên trong có tám buồng thí nghiệm, tất cả đều có các Alpha đang ngủ say, những ống dẫn trong suốt nối liền với cổ họ, bên trong có một chất lỏng màu vàng nhạt, xanh lam đang không ngừng được bơm vào cơ thể họ, nhìn quỷ dị tới cực điểm.
"Đi thôi." Tư Duẫn cất chip đi, "Còn nhiều phòng thí nghiệm nhỏ lắm, chúng ta trước tiên phải biết mình ở chỗ nào đã."
Tạ Thiên Hòa quay người, kết quả bị người ta kéo tay lại.
"Cậu sao vậy?" Tư Duẫn nhíu mày nhìn anh, sắc mặt có chút khó chịu, "Không nói câu nào cả."
Tạ Thiên Hòa im lặng khiến hắn vô cớ cảm thấy tức giận.
Tạ Thiên Hòa dừng lại, tốc độ nói chậm rãi, "Nói chuyện, cổ đau."
Cơn tức đến đột ngột rồi đi nhanh chóng, Tư Duẫn có chút ngượng ngùng buông tay, "Ò thế à."
Tạ Thiên Hòa mỉm cười, mặc dù nụ cười đó chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Tư Duẫn bắt được.
"Cười cái gì?" Hắn cố gắng làm mặt lạnh nhưng không nhịn được, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Tạ Thiên Hòa chỉ chỉ lên trần nhà, Tư Duẫn lập tức hiểu ý, "Hệ thống giám sát bị hỏng, có lẽ cũng là do Lục La làm."
Tạ Thiên Hòa gật đầu, Tư Duẫn ném cho anh một lọ thuốc giải gen, thứ này có thể giúp họ khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Vài phút sau, hai nhân viên mặc đồng phục của bộ Sinh Hóa đi ra từ phòng thí nghiệm tới hành lang.
"Ê? Hai người là thuộc bộ Sinh Hóa à?" Có người đột nhiên gọi họ lại.
"Đúng." Tư Duẫn ngẫu nhiên cầm hai bộ đồng phục, trên bảng tên đúng là ghi bộ Sinh Hóa.
"Bộ trưởng Thời cần khay nuôi cấy đã chuẩn bị rồi, nếu các người không bận thì đi lấy nhé." Người đó cũng đeo mặt nạ, không nhìn rõ hình dạng.
Tư Duẫn gật đầu, "Không bận, để chúng tôi đi."
Hai người theo sau người đó, đi qua nhiều khúc quanh đến một căn phòng rộng rãi, bên trong có khoảng năm mươi hoặc sáu mươi người mặc đồng phục, ở giữa có một chiếc máy tính thông minh lớn, xung quanh là nhiều bàn thí nghiệm phức tạp.
Đi được vài bước, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đồng loạt sững sờ.
Trong căn phòng rộng khoảng nửa sân bóng đầy những buồng thí nghiệm chứa chất lỏng, bên trong mỗi buồng đều có những cơ thể người đang nổi, họ co lại thành một đống, đang nhắm mắt, có người có hình dạng hoàn chỉnh, có người chỉ còn lại một nửa thân thể hoặc chỉ còn lại một phần cơ thể...
Ánh mắt Tư Duẫn rơi vào một chỗ, Tạ Thiên Hòa lần theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nơi đó có mười mấy buồng thí nghiệm, bên trong đều là những đứa trẻ trông không quá mười tuổi, có một đứa chỉ còn lại nửa thân đang mở mắt nhìn chằm chằm vào họ.
Người dẫn họ vào đi qua buồng thí nghiệm đó, thò tay gõ nhẹ, nói với người bên cạnh: "Nhanh chóng xử lý những người chết đi."
Người kia đáp lại rồi đi vài bước theo sau hỏi: "Tổ trưởng, số thí nghiệm thể không đủ, đặc biệt là thí nghiệm thể chưa thành niên khuyết thiếu nghiêm trọng."
"Xin phép cấp trên để mang thêm người tới đi." Tổ trưởng không hài lòng mà phàn nàn: "Những hành tinh hẻo lánh nghèo nàn như thành tinh Bản Lợi thì thiếu một hai đứa trẻ cũng không ai để ý."
"Chúng ta vừa mới mang về hai Alpha từ thành tinh Bản Lợi mà? Có thể sẽ không..." Người theo sau có chút do dự.
"Cái tên ngu kia đã hít phải khí dạng 2.0?" Giọng của Tổ trưởng nghe rất chán nản.
"Cả hai còn không chắc có đủ tiêu chuẩn làm mẫu, khả năng cao sẽ trở thành mẫu bỏ." Một người đi qua nghe thấy đã xen vào: "Nghe nói là do Bộ trưởng Thời lấy từ chợ đen."
Hai người bị hít khí dạng thử nghiệm chỉ biết im lặng theo sau:...
"Cậu nhanh chóng xin phép lên trên, chậm trễ tiến độ thí nghiệm ai cũng không chịu nổi." Tổ trưởng ra lệnh cho người theo sau, rồi quay sang Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa, "Sau khi dùng xong khay nuôi cấy nhớ trả lại kịp thời, ở đây chúng tôi còn rất nhiều dữ liệu cần ghi lại."
"Được." Tư Duẫn gật đầu, sau đó hai người ôm khay nuôi cấy lớn chuẩn bị rời đi.
"Chờ chút." Tổ trưởng đột nhiên gọi lại hai người.
Hai người quay đầu nhìn ông, Tổ trưởng ngờ vực nhìn họ, "Các cậu-"
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa lén lút liếc nhìn nhau, toàn thân căng cứng.
"Có phải từ bộ Nhân Thể chúng tôi chuyển đến bên bộ Sinh Hóa không?" Tổ trưởng nói: "Trông dáng vẻ có chút quen."
Tư Duẫn lắc đầu, "Ngài có thể đã nhìn nhầm."
"Cũng đúng, thức khuya mấy đêm liên tiếp, đi đi, tránh để Bộ trưởng Thời đợi lâu." Tổ trưởng vẫy tay.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, mang khay nuôi cấy ra ngoài.
"Thật là, hệ thống giám sát lại bị hỏng, tháng này đã bao nhiêu lần rồi hả?"
"Là lần thứ ba hay thứ tư gì đó, phiền phức vãi, mấy người ở bộ Cơ Khí thật vô dụng."
"Thôi đi, dù sao cũng là giúp đại gia, không nên chọc giận họ."
"..."
Hai người đi khá nhanh, không lâu sau đã rời khỏi phòng thí nghiệm đáng sợ đó.
"Phải tìm một cái máy tính hoặc thiết bị đầu cuối để xem cái chip đó." Tư Duẫn hạ giọng nói: "Cậu đi đến bộ Cơ Khí, tôi sẽ mang theo khay nuôi cấy đến bộ Sinh Hóa."
"Được." Tạ Thiên Hòa nhìn bảng chỉ dẫn phía trước, anh gật đầu.
Tư Duẫn đặt khay nuôi cấy lên cái khay mà anh đang cầm, "Đi thôi."
"Cẩn thận đấy." Tạ Thiên Hòa nói.
Tư Duẫn ngẩng đầu nhìn, hắn thấy được chút ý cười dưới đáy mắt anh. "Bây giờ cổ không còn đau nữa à?"
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, ôm khay nuôi cấy quay người bước đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thiên Hòa: Mặc dù bạn không sao là tốt, nhưng chỉ mình tôi đau cổ, không vui.
Tư Duẫn: Dù bạn có nhắc tôi cẩn thận thì tôi cũng sẽ không vui.
Về sự cứng đầu cuối cùng của hai Alpha thẳng thắn.
Cảm ơn những người yêu quý đã đọc truyện, cảm ơn sự ủng hộ và động viên của mọi người!