"Không cần đâu." Tạ Thiên Hòa thu ánh mắt lại, buông cổ tay Tư Duẫn.
"Xem thử chút đi." Tư Duẫn ho khan một tiếng: "Không biết còn bao lâu mới có thể ra ngoài, nếu cứ kéo dài như vậy bị què thì phải làm sao?"
Tạ Thiên Hòa: "......"
Thật là một phép lạ khi miệng của Tư Duẫn có thể tồn tại đến giờ phút này.
Bắp chân của Tạ Thiên Hòa đã sưng tím, Tư Duẫn càng nhìn càng tức giận. Người này thực sự kín miệng như bưng không rên tiếng nào, nếu anh chịu hó hé một câu thì vết thương cũng không tới nổi tức thành ra như thế.
"Không thể cứ vậy đi nữa." Tư Duẫn nhíu mày, "Chúng ta hiện giờ không rõ phương hướng, cứ đi mãi cũng không phải là cách, trước tiên tìm một chỗ cố định nghỉ vài ngày rồi tính sau."
"Không cần phải vì tôi-"
"Ai nói là vì cậu?" Tư Duẫn cáu kỉnh đáp lời: "Tôi đã đi được mấy ngày rồi, cũng mệt chứ bộ?"
Tạ Thiên Hòa từ từ cúi đầu, không nói gì nữa.
Tư Duẫn nhận ra giọng điệu của mình có phần nặng nề, hắn liền hạ giọng nói: "Cậu ở đây nghỉ ngơi, tôi đi thám thính chút."
Chưa để Tạ Thiên Hòa kịp phản ứng, hắn đã vội vã rời đi như thể phía sau có rắn đuổi theo vậy.
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu nhìn bóng lưng ngày càng xa của Tư Duẫn, anh từ từ nhíu mày.
Anh có chút không hiểu tình huống hiện tại.
Anh đã trở thành Omega trong ba ngày, ngoài việc thể lực kém đi một chút và cảm xúc có phần phơi không kiềm chế được mà thể hiện ra thì cũng không cảm thấy gì khác. Sau đó bị Tư Duẫn đánh dấu tạm thời, tuy đã trở lại thành Alpha nhưng anh vẫn cảm thấy kì kì chỗ nào đó.
Chẳng hạn như sự chú ý của anh luôn tự nhiên hướng về Tư Duẫn, không thể không ngừng khao khát dựa dẫm gần gũi với hắn. Khi nãy Tư Duẫn nói năng không dễ nghe, anh không những không có ý định phản kháng hay đánh nhau, thậm chí còn cảm thấy uất ức...
Uất ức cái đệt mẹ!
Mặt mày Tạ Thiên Hòa đen như đít nồi, anh xoay xoay cổ tay, cho dù là di chứng của việc đánh dấu tạm thời nhưng hiện giờ anh đã trở lại thành Alpha rồi, sao ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn vậy?
Anh vừa nghĩ đến hình ảnh trước đây mình dính chặt vào Tư Duẫn thì cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân nhức nhức khó chịu. Là một Alpha có ý chí mạnh mẽ, làm sao có thể bị thuốc và bản năng điều khiển được?
"Tạ Thiên Hòa! Tôi tìm được một chỗ tốt!" Giọng Tư Duẫn từ xa vọng lại, trông hắn cực kì vui vẻ chạy tới chỗ anh.
Tạ Thiên Hòa liếm môi nhìn hắn với vẻ khó chịu, trong lòng nghĩ nếu đánh hắn một trận thì liệu triệu chứng này có biến mất không nhỉ?
Tư Duẫn chạy lại, ngồi xổm trước mặt anh: "Lên đi, tôi cõng cậu qua đó."
Tạ Thiên Hòa: "..."
Mẹ nó.
Một Alpha như tôi cần cậu cõng sao?
Tạ Thiên Hòa quyết định sẽ đá hắn một cái, nhưng vừa nhấc chân lên thì đã bị nắm lấy bắp chân, anh liền đứng không vững ngã lên lưng Tư Duẫn.
Tư Duẫn đứng dậy đột ngột, Tạ Thiên Hòa bất ngờ theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
"Cậu--" Tư Duẫn chật vật đi vài bước, thở hổn hển nói: "Sao nặng dữ vậy?"
Tạ Thiên Hòa quyết định sẽ siết chặt hắn đến chết, nghĩ là làm, tay lập tức siết chặt.
Tư Duẫn bị siết đến mức suýt chút nữa thì trợn trắng mắt, hắn tức giận nói: "Tạ Thiên Hòa cậu... đồ không có trái tim..."
Tạ Thiên Hòa cười lạnh một tiếng buông tay: "Thả tôi xuống."
"Không thả!" Tư Duẫn quát: "Cậu sợ không đi được à?"
"Không tin tôi siết cổ chết cậu?" Tạ Thiên Hòa đe dọa.
"Trẻ con gớm!" Tư Duẫn lặng lẽ trừng mắt, hắn dừng một chút rồi nói: "Chỗ tôi tìm được thật sự rất ổn, dựa núi gần nước, phong thủy cực kỳ tốt."
Tạ Thiên Hòa nghe hắn nói thì bất lực trả lời: "Bây giờ đã là thời đại tinh tế rồi."
"Chúng ta hiện giờ đã bị buộc cho lui về thời kỳ nguyên thủy rồi đấy thôi." Tư Duẫn nói: "Biết đâu cả đời này chúng ta đều phải sống trong rừng sâu núi thẳm."
"Đang mơ à?" Tạ Thiên Hòa vô tình nói: "Thả tôi xuống, nếu không cõng nổi thì đừng cố sức."
Tư Duẫn liền chạy đi, Tạ Thiên Hòa buộc lòng phải ôm lấy vai hắn, anh kêu lên: "Cậu chạy gì thế?"
Tư Duẫn lớn tiếng: "Để cậu cảm nhận tốc độ của Alpha mạnh nhất vũ trụ!"
Tạ Thiên Hòa trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt bị gió thổi tát vào, anh thở dài. "Ngốc."
Tư Duẫn vừa chạy vừa nói: "Cậu thực sự không biết trân trọng phúc lợi gì hết."
"Đừng nói nữa gió lớn nổi lên rồi." Tạ Thiên Hòa vẫn lạnh lùng, "Cũng không sợ bị sặc nhỉ."
"Sao có thể- á khụ khụ khụ khụ."
Tư Duẫn phải dừng lại thả Tạ Thiên Hòa xuống, thấy hắn suýt bị sặc, Tạ Thiên Hòa lần nữa thở dài vỗ vỗ lưng cho hắn.
Tư Duẫn ho đến mặt mày đỏ bừng, hắn ngẩng đầu nhìn anh lên án, duỗi tay chỉ vào anh nhưng vì dùng quá sức mà trực tiếp đâm vào mũi Tạ Thiên Hòa.
Tạ Thiên Hòa mím môi, nhưng vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.
Tư Duẫn mạnh tay đấm vào ngực mình, cố gắng nén cơn ho, nước mắt vẫn còn vương lại ở khóe mắt, sau vài giây nhìn anh cũng không nhịn được mà cười theo.
Giống như hai thằng ngu vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên thấy Tạ Thiên Hòa cười vui vẻ như thế.
Cười lên cũng... rất đẹp.
"Đi thôi." Tạ Thiên Hòa nói.
Tư Duẫn ngẩng đầu, vừa thấy người lúc nãy còn cười vui vẻ giờ lại lãnh đạm như thể đứng từ trên cao, lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa.
Quả thực là một Alpha thất thường.
"Ở ngay phía trước." Tư Duẫn chỉ về một cái hang sâu vào trong núi, không xa còn có một con suối nhỏ, thật sự là dựa núi gần nước.
Đến đêm, hai người quây quần bên đống lửa nướng thịt trong hang, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim và côn trùng hòa cùng âm thanh nổ lách tách của củi, yên tĩnh vô cùng.
Tư Duẫn chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy múa, bỗng nói: "Khi mới nhận nhiệm vụ, tôi nghĩ chúng ta sẽ khoác cơ giáp chiến đấu."
Tạ Thiên Hòa lật miếng thịt trong tay, "Ý tưởng không tồi."
"Bây giờ chúng ta không biết đang ở hành tinh nào, lại không có thiết bị liên lạc hay vũ khí gì." Tư Duẫn thở dài, "Nếu thực sự không ra được thì sao?"
Tạ Thiên Hòa bình tĩnh đáp: "Thì cứ yên tâm sống."
"Này cậu..." Tư Duẫn cầm miếng thịt cắn một miếng, "Thật sự là đang bình tĩnh hay chỉ là giả bộ?"
Ánh mắt Tạ Thiên Hòa phản chiếu ánh lửa, "Đã từng đến Quặng tinh chưa?"
"Chưa." Tư Duẫn lắc đầu, "Đó không phải là hành tinh mà những tội phạm bị lưu đày làm việc sao?"
"Hành tinh Quặng có thảm thực vật rất ít, môi trường khắc nghiệt, người dân thường sống dưới lòng đất." Tạ Thiên Hòa nói: "Khi xuống hầm khai thác, cần phải đi sâu hơn nữa, bên trong không có ánh sáng và nước, mạch khoáng phức tạp, một chút sơ suất là sẽ bị lạc đường, một khi lạc đường thì rất có thể sẽ không bao giờ ra được nữa."
Tư Duẫn nuốt miếng thịt trong miệng, "Cậu đã từng đến Quặng tinh?"
Tạ Thiên Hòa nói: "Tôi sống trên Quặng tinh."
Tư Duẫn mở miệng định nói gì đó, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng lại không nói gì.
Trên hành tinh Quặng đầy rẫy những tội phạm bị kết án rất nghiêm trọng, họ có thể sinh sản, nhưng đứa trẻ trên hành tinh này thường không sống sót, dù có may mắn sống sót cũng sẽ bị bỏ rơi.
Tư Duẫn đột nhiên nhớ lại Tư Diệc Đồng đã nói rằng, người trên hành tinh Quặng như một đám giòi đang vùng vẫy trong bùn, dù có để họ sống cũng không sống được lâu, nơi đó là nơi nhân tính dễ bị thử thách nhất.
"Tôi đã từng bị lạc trong mạch khoáng." Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu nhìn hắn, "Rất nhiều lần."
Tư Duẫn nhìn anh không có chút dao động gì vẫn đang nướng thịt.
Tạ Thiên Hòa: "Nơi này so với Quặng tinh còn khá tốt."
"Vậy nên tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài."
Tư Duẫn ngẩn người nhìn anh, một lúc lâu sau mới hồi thần, hắn cúi đầu tiếp tục cắn thịt, "À."
Tạ Thiên Hòa nướng xong miếng thịt trong tay, từ từ ăn.
Sau khi ăn tối, hai người không có gì làm bèn chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi ngọn lửa sắp tắt, Tư Duẫn trở mình nói với Tạ Thiên Hòa: "Vừa rồi cậu nói có thật không?"
"Ừm." Tạ Thiên Hòa nhắm mắt, lười biếng đáp.
Tư Duẫn mỉm cười nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa mở mắt, "Nhìn tôi làm gì?"
"Vừa rồi khi cậu nói sẽ dẫn tôi ra ngoài thật sự rất ngầu." Tư Duẫn cười nói.
"Nhàm chán." Tạ Thiên Hòa lại nhắm mắt, "Ngủ đi."
"Không ngủ được, nói chuyện một chút nhé?" Tư Duẫn như quên đi sự ngượng ngùng trước đó, dũng cảm thăm dò ở rìa sự im lặng.
Tạ Thiên Hòa tựa tay lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hắn, "Nói gì?"
"Cậu sao lại muốn thi vào Duy Hòa?" Tư Duẫn hỏi.
"Không cần đóng học phí." Tạ Thiên Hòa nói.
Tư Duẫn chuẩn bị nghe một câu chuyện truyền cảm hứng về một thiếu niên phấn đấu vì ước mơ: "...Ờ."
Quả thật lý do này không thể phản bác.
"Còn cậu?" Trong ánh lửa mờ ảo, Tạ Thiên Hòa trông có chút dịu dàng.
"Tôi?" Tư Duẫn trong chốc lát lấy lại tinh thần, "Tôi đến đây để theo đuổi ước mơ."
Tạ Thiên Hòa im lặng nhìn hắn không nói gì.
Tư Duẫn đưa tay chọc vào vai anh, "Tôi là đang nghiêm túc đấy."
Tạ Thiên Hòa gạt tay của hắn ra, "Giữ tay chân thành mình thật chút đi."
"Thực ra tôi chỉ không muốn ở lại Chủ Tinh nữa thôi, chán lắm." Tư Duẫn duỗi người ngáp một cái, "Mọi thứ đều được sắp xếp rõ ràng, chẳng có gì thú vị cả. Cậu thử nghĩ xem, ngay cả việc sau này cậu sẽ cưới Omega nào cũng có báo cáo khả thi hoàn chỉnh lẫn phân tích gene, có đáng sợ không chứ?"
"Cậu đã đính hôn?" Giọng Tạ Thiên Hòa bỗng trở nên nặng nề.
"Không có." Tư Duẫn không biết tại sao lại cảnh giác, hắn nghiêm túc nói: "Tôi đã chạy trốn đến học viện trước khi bị sắp xếp đính hôn rồi."
Ngọn lửa tắt, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương, Tư Duẫn nghiêm túc nói: "Thật sự không có đính hôn."
Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng nói: "Ừm."
"Tôi thật sự chỉ từng có một bạn trai là Tống Vũ." Tư Duẫn nói lung tung, vừa nói xong liền ước gì có thể bịt miệng mình lại.
"Trùng hợp quá, tôi cũng vậy." Tạ Thiên Hòa cười lạnh một tiếng.
"Nhìn xem, bây giờ chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau, không thể để một Omega tồi tệ bước chân hai thuyền phá hỏng tình cảm của chúng ta được, đúng không?" Tư Duẫn nghiêm túc nói.
"Ừm." Tạ Thiên Hòa hời hợt đáp.
"Trả lời không có nửa điểm chân thành, thật đúng là trọng sắc khinh bạn." Tư Duẫn không hài lòng nói.
Tạ Thiên Hòa nhắm mắt, một tay nắm chặt tay của Tư Duẫn đang cố vùng vẫy ra, anh nói: "Cậu quan trọng hơn cậu ta, bây giờ thì câm miệng ngủ đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (nguyện chết không chịu cong): Cậu cười lên đẹp lắm.