Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 16

Ở đối diện, thầy Tu An cau mày càng lúc càng sâu, ngữ khí nghiêm khắc: "Bạn học Tạ Thiên Hòa, mặc dù trường không cấm các em yêu đương, nhưng vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu."

Tạ Thiên Hòa đáp: "Thầy, thật ra-"

"Thôi được rồi, không cần giải thích, nhớ làm bài kiểm tra cho tốt." Tu An xua tay, "Em mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu quá."

Tạ Thiên Hòa: "..."

Mẹ nó chứ!

Tạ Thiên Hòa sát khí đằng đằng bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Trên đường đến siêu thị, anh đã nghĩ ra mười tám cách khác nhau để trừng phạt Tư Duẫn. Đến khi đứng trước dãy kệ đầy các loại thuốc ức chế pheromone, tâm trạng của anh đã đạt đến đỉnh điểm của sự bực bội.

Tại sao ức chế pheromone cho Omega có nhiều loại như vậy làm gì?

Loại tạm thời, loại kéo dài, loại hỗn hợp... lại còn chia ra nhiều mùi hương nữa!

"Xin chào quý khách." Một robot hướng dẫn thông minh tiến lại gần mỉm cười nói, "Quý khách cần giúp gì không?"

"Tôi cần thuốc ức chế pheromone cho Omega." Tạ Thiên Hòa đáp.

"Quý khách có thể cho tôi biết tuổi, giới tính và sở thích của bạn đời không? Tôi sẽ đưa ra lựa chọn tối ưu nhất cho quý khách."

"Không phải bạn đ-" Tạ Thiên Hòa nói được nửa câu thì bỏ cuộc, giải thích với một con robot làm gì.

"Nam O, 21 tuổi." Anh hít sâu một hơi, "Chọn loại hiệu quả nhất."

Dưới sự trợ giúp của robot, Tạ Thiên Hòa xách một túi lớn đầy những thuốc ức chế với bao bì dễ thương đi ra quầy thanh toán, một Alpha đứng trước anh liên tục ngoái đầu liếc nhìn với ánh mắt kỳ quái.

Tạ Thiên Hòa phải chịu đựng không ít ánh nhìn từ những người xung quanh cho đến khi thanh toán xong.

Dọc đường về ký túc xá, Tạ Thiên Hòa vừa nghĩ rằng tối nay mà không đánh cho Tư Duẫn một trận thì anh thật sự sống uổng công vô ích rồi.

Cánh cửa vừa mở, Tạ Thiên Hòa sững người tại chỗ.

Trên giường của Tư Duẫn có một Omega nhỏ nhắn đang ngồi. Chiếc áo sơ mi trắng và quần quân đội rộng hơn một cỡ lỏng lẻo trên người nọ, Omega kia nghe thấy tiếng động thì hoảng hốt nhìn ra cửa, sau khi thấy là anh thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mắt lại đỏ hoe, đầy vẻ bất lực nhìn anh.

Trên hành lang có người sắp đi ngang qua, Tạ Thiên Hòa đóng sầm cửa, người trên giường rõ ràng hơi khẽ run.

Đệt mẹ.

Đáng yêu quá.

Tạ Thiên Hòa cảm thấy bao năm qua mình đúng là sống uổng phí.

"Sao giờ cậu mới về?" Tư Duẫn cau mày, giọng pha chút tủi thân khó nhận ra, "Nhắn tin không trả lời, gọi cũng không bắt máy."

Tạ Thiên Hòa tiện tay đặt lọ thuốc ức chế lên bàn, anh cố gắng hạ giọng: "Giáo viên có chuyện cần nói với tôi."

"Ồ." Tư Duẫn có chút uể oải ỉu xìu cuộn người trên giường, không chịu động đậy.

"Cậu... cũng biến thành Omega?" Tạ Thiên Hòa bước đến bên giường, cúi đầu nhìn hắn với gương mặt không biểu cảm.

Chữ cũng này rất vi diệu.

Sự áp chế của Tạ Thiên Hòa quá mạnh, Tư Duẫn thậm chí còn muốn trốn về sau nhưng nghĩ lại thì thấy mình mất mặt quá, liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái.

"Chậc." Tạ Thiên Hòa nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, "Cậu đã soi gương chưa?"

Tư Duẫn cảm thấy có điềm xấu liền bật dậy đi vào nhà vệ sinh. Ngay sau đó, Tạ Thiên Hòa nghe thấy tiếng loảng xoảng đổ đồ đạc từ trong đó vang ra.

Tạ Thiên Hòa sải bước đến cửa nhà vệ sinh thấy vẻ mặt kinh hãi của Tư Duẫn, hắn chỉ vào Omega trong gương, thét lên tuyệt vọng: "Đây là mẹ nó ai vậy!?"

Omega trong gương có đôi mắt to tròn, mũi hếch, môi anh đào, hàng mi dài cong vút khẽ rung động, khuôn mặt tinh tế như búp bê, làn da trắng trẻo tựa như chỉ cần bấm nhẹ là có thể hằn dấu đỏ, trông như thể muốn người ta bắt nạt.

Lúc còn là Alpha, Tư Duẫn vốn đã rất đẹp trai nhưng hoàn toàn không có nét đáng yêu ngây thơ nào. Trước đây khi Tạ Thiên Hòa biến thành Omega, anh vẫn còn thấy được chút khí chất mạnh mẽ ban đầu. Đến phiên Tư Duẫn thì mọi góc cạnh sắc bén đều bị mài mòn hết.

Ánh mắt Tạ Thiên Hòa dừng lại trên xương quai xanh lộ ra do Tư Duẫn cử động mạnh mà cổ áo bị kéo bung, trông tinh tế đến nỗi có thể nuôi cá ở đó.

"Mắt cậu nhìn đi đâu vậy hả!" Tư Duẫn giật phắt cổ áo, gương mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa khoanh tay dựa lười biếng vào khung cửa, "Cậu còn nhớ lúc tôi biến thành Omega, cậu đã làm gì không?"

Tư Duẫn nhớ đến cảnh tượng trước đây khi mình không kiêng nể gì mà bắt nạt Tạ Thiên Hòa lúc anh là Omege thì chột dạ quay mặt đi chỗ khác, "Chuyện đó... tình thế bắt buộc."

Thật ra, hắn chỉ đơn giản là thấy Tạ Thiên Hòa ngứa mắt nên muốn thừa lúc người ta đang khó khăn để lấn lướt, không nhân cơ hội đó thì đợi lúc nào nữa.

Tạ Thiên Hòa nhướng mày, cười khẽ.

Tư Duẫn chột dạ, lại có phần tức tối, "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười chứ?"

Tất nhiên, nếu đủ sức, hắn càng muốn đấm anh một cú.

Tạ Thiên Hòa cười cợt, "Yên tâm, tôi chưa đến mức cầm thú thế đâu."

Tư Duẫn trừng mắt tức giận nhìn anh một cái, chen qua anh bước ra ngoài, kết quả là vì bước quá mạnh mà ống quần còn quá dài, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Tạ Thiên Hòa phản ứng cực nhanh túm lấy hắn, ngay lập tức bị hương vị chanh tươi ngọt của pheromone bao phủ cả mặt.

Vừa thơm lại vừa ngọt.

Đôi tai của Tư Duẫn trong tầm mắt anh từ từ đỏ ửng lên.

"Buông ra." Tư Duẫn đập mạnh vào tay anh.

Tạ Thiên Hòa ngoan ngoãn buông tay, nhìn xuống Tư Duẫn chỉ cao đến cằm mình kéo lê bộ quần áo rộng quá cỡ lạch bạch đi đến ngồi trên giường.

Nhìn có vẻ vô cùng bực bội.

Tạ Thiên Hòa đưa tay gãi gãi mũi, đi đến ngồi lên ghế sofa cầm lọ thuốc ức chế trên bàn bắt đầu đọc hướng dẫn sử dụng.

"Đệt?" Tư Duẫn đột nhiên hốt hoảng kêu lên.

"Sao thế?" Tạ Thiên Hòa nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Duẫn nước mắt giàn giụa, lau mãi không hết, ngay cả chóp mũi cũng bắt đầu đỏ lên.

"Tôi... hức!" Tư Duẫn vừa khóc vừa nấc một cái, "Sao tự nhiên lại khóc thế này?"

"Có lẽ là do biến thành Omega?" Tạ Thiên Hòa đưa cho hắn một chiếc khăn bông.

Tư Duẫn nhận lấy rồi mạnh tay lau mặt, kết quả là vì quá sức nên làn da trắng trẻo ban đầu trở nên đỏ ửng, "Dù có là Omega cũng không... hức! Không phải cứ tự nhiên khóc thế này chứ!"

Tạ Thiên Hòa thở dài, giơ tay kéo chiếc khăn khỏi tay hắn, lau tiếp e rằng sẽ rớt da ra mất, "Có thể là do tác dụng của thuốc, làm cho người ta dễ cảm động."

"Mẹ kiếp, chắc chắn là tại cậu làm tôi tức!" Tư Duẫn nước mắt lưng tròng, miệng vẫn không ngừng tuôn ra lời chửi mắng khiến Tạ Thiên Hòa cũng hơi bối rối.

"Cậu đã xin nghỉ phép chưa?" Tạ Thiên Hòa giữ lấy bàn tay đang cố gắng lau nước mắt của hắn, anh nhẹ nhàng lấy khăn bông lau giúp hắn.

Kết quả là Tư Duẫn khóc càng dữ dội, hắn gạt tay anh ra, "Xin rồi! Đừng có đụng vào tôi, cậu chắc chắn là... thấy tôi... đáng yêu quá nên ủ mưu đồ bất chính!"

Tạ Thiên Hòa: "...Tôi thẳng."

"Tôi cũng là thẳng!" Tư Duẫn hét lên, "Nhưng tôi mẹ nó lại đáng yêu thế này! Nhìn chính mình tôi còn thấy rung động nữa là!"

Tạ Thiên Hòa ném mạnh chiếc khăn lên giường, ánh mắt rét lạnh.

"Hức!" Tư Duẫn bị dọa cho run bắn, giống như một chú chuột đồng bị giật mình mà tròn mắt nhìn anh.

Dễ thương đến mức Alpha thẳng đuột như sắt đá cũng khó mà chống cự.

Tạ Thiên Hòa thở dài, hai mươi mốt năm sống trên đời mới lần đầu nhận ra mình là kẻ mê nhan sắc đến vậy, anh cố gắng làm cho giọng mình thật dịu dàng, "Đừng khóc nữa, ăn tối chưa?"

"Chưa." Tư Duẫn cố ngăn tuyến lệ phát triển quá mức của mình nhưng không có tác dụng gì, "Tôi có khi nào sẽ vì khóc mà mất nước mà chết không?"

"Biến thành Omega xong ngay cả chỉ số IQ của cậu cũng chạy biến luôn rồi à?" Tạ Thiên Hòa đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh, phát hiện bên trong chỉ còn nửa phần cơm ăn dở và hai quả trứng.

Tư Duẫn cũng đứng dậy theo, vừa khóc vừa chỉ vào mắt mình, "Tôi chỉ muốn đùa một chút để đừng khóc như vậy nữa."

"Cơm chiên trứng, ăn không?" Tạ Thiên Hòa cúi xuống lấy cơm và trứng ra từ tủ lạnh.

"Cậu còn biết nấu ăn sao?" Tư Duẫn ngạc nhiên.

Từ khi vào ký túc xá bếp luôn chỉ là đồ trưng bày. Hai người vẫn ăn ở căng tin trường, nửa phần cơm này còn là bữa trưa Tư Duẫn ăn thừa, trứng thì là Thịnh Giang lần trước ghé qua để lại.

"Có ăn không?" Tạ Thiên Hòa lắc lắc quả trứng trong tay.

"Ăn chứ." Tư Duẫn gật đầu, bỗng nhận ra nước mắt mình đã ngừng rơi, "Đệt. vậy hóa ra tôi khóc chỉ vì đói thôi à?"

Tạ Thiên Hòa: "..."

Mười phút sau, Tạ Thiên Hòa nhìn Tư Duẫn ôm bát cơm ăn ngấu nghiến, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Omega khóc đúng là làm Alpha mệt chết được.

Chưa kịp thở phào hết hơi thì ở cửa đã vang lên tiếng gõ, "Anh Duẫn có đó không? Tôi mang cơm đến cho cậu đây!"

"Ơ, Trần Khải cậu cũng đến à?" Thịnh Giang từ xa nhìn thấy Trần Khải đang đi về phía này.

"Trước đó Tư Duẫn tìm anh Tạ rất gấp, tan học rồi tôi đến xem có giúp gì được không." Trần Khải đáp.

Cách một cánh cửa hai người bên trong tròn mắt nhìn nhau, còn người ngoài kia vẫn gõ cửa, "Anh Tạ, tôi là Trần Khải, có nhà không? Ủa, cửa không khóa này."

Cạch, cửa kêu một tiếng.

"Khoan đã!" Tạ Thiên Hòa nhìn Tư Duẫn đang ôm nửa bát cơm rang trứng, quần áo hắn xộc xệch, vừa khóc xong mắt vẫn còn sưng.. Anh liền vội vươn chân dài chặn cửa lại.

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Tạ Thiên Hòa (hùng hổ): Hôm nay mà không đập Tư Duẫn thì không phải người!

Tư Duẫn (chuột đồng sợ hãi): Hức!

Tạ Thiên Hòa (mặt không cảm xúc): Tôi không làm người nữa.

P/S: Tư Duẫn ngâm trong dung dịch thuốc nên biến đổi hoàn toàn, sẽ có giải thích chi tiết sau nha!

***

Này tui nghĩ thôi, chắc vì từ nhỏ sống trong gia cảnh tốt, được yêu thương nên khi biến thành O, Tư Duẫn mới có nét đáng yêu vậy. Còn Tạ Thiên Hòa thì vốn quen lăn lộn từ nhỏ nên cứng rắn hơn.
Bình Luận (0)
Comment