Khi Trần Khải và Thịnh Giang bước vào, Tạ Thiên Hòa đang dựa vào bàn ăn, trong tay anh còn cầm nửa bát cơm rang trứng, sắc mặt bình tĩnh điềm đạm.
"Anh Tạ, Tư Duẫn thế nào rồi?" Trần Khải nhìn quanh trong phòng không thấy ai.
"Đang tắm." Tạ Thiên Hòa để bát xuống bàn ăn, nhường đường, "Vào đi."
Thịnh Giang thắc mắc: "Tắm? Không phải cậu ấy không khỏe sao?"
"Ừm." Tạ Thiên Hòa bình tĩnh đóng cửa lại, "Vừa mới đổ mồ hôi."
Thịnh Giang càng thắc mắc hơn: "Đổ mồ hôi?"
Tạ Thiên Hòa vừa định mở miệng thì nghe Trần Khải kêu lên thất kinh: "Anh Tạ, cái này anh mua cái quái gì vậy!?"
Cả ba ánh mắt đều rơi vào lọ ức chế Omega màu hồng xanh trên bàn.
Tạ Thiên Hòa im lặng vài giây, bình tĩnh lên tiếng: "Không được mua à?"
"Đây không phải là vấn đề có được hay không!" Trần Khải nói, "Anh Tạ lại có bạn trai mới rồi hả?"
Trong nhà tắm vang lên tiếng động ầm ầm.
"Anh Duẫn!?" Thịnh Giang chạy tới cửa nhà tắm, gõ gõ cửa, "Anh Duẫn, cậu có sao không?"
Người bên trong hình như thở hổn hển một tiếng.
Thịnh Giang lo lắng nói: "Cậu ngã hả?"
"Không sao! Không được vào!" Giọng Tư Duẫn nghe có vẻ hoảng loạn hơn cả cậu ta.
"Thôi được rồi, hai cậu về trước đi." Tạ Thiên Hòa nói, "Cậu ấy vẫn ổn."
Một phút sau, Trần Khải và Thịnh Giang đã đứng trước cửa phòng nhìn cánh cửa phía sau đóng sập lại.
"Vừa nãy giọng của anh Duẫn nghe có vẻ lạ." Thịnh Giang nhíu mày nói.
"Tôi thấy anh Tạ cũng có vẻ không ổn lắm." Trần Khải gãi đầu.
Trong ký túc xá, Tạ Thiên Hòa đứng trước cửa nhà tắm gõ cửa, "Họ đi rồi, cậu không sao chứ?"
Cửa mở ra, mái tóc Tư Duẫn ướt sũng, toàn thân đỏ bừng vì hơi nóng, giọng điệu hắn ảm đạm: "Không sao, chỉ tắm một chút thôi."
Rồi hắn uể oải đi đến giường, đá đôi dép ra, nằm ngửa với ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Tạ Thiên Hòa quỳ xuống bên giường, đưa tay chọt chọt má hắn, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đừng nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi của tôi." Tư Duẫn đẩy tay anh ra rồi tự sờ vào má mình, hắn hít một hơi, "Xúc cảm con mẹ nó thật tốt."
Tạ Thiên Hòa: "..."
"Tôi có một câu hỏi." Tư Duẫn nghiêm túc quay mặt lại, nửa khuôn mặt của hắn chôn vào gối, trông rất mềm mại và... đáng yêu.
"Cậu làm thế nào để chấp nhận việc mình biến thành Omega vậy?" Tư Duẫn nhíu mày nói, "Mẹ nó, cấu tạo sinh lý cũng thay đổi luôn."
Tạ Thiên Hòa suy nghĩ một hồi nói: "Tôi chưa kịp chấp nhận thì đã biến lại rồi."
Tư Duẫn nhìn chằm chằm anh vài giây rồi lật người lại, cho anh cái bóng lưng, hắn từ chối giao tiếp, "Tình bạn của chúng ta không còn nữa."
Vì động tác quá mạnh, áo Tư Duẫn bị cuộn lên, lộ ra vết bầm tím trên eo, trên làn da trắng càng thấy nghiêm trọng chói mắt.
Ánh mắt Tạ Thiên Hòa dừng lại trên đó, vậy ra vừa rồi anh bị hoảng sợ vì cấu tạo sinh lý của Omega nên ngã đúng không?
"Cậu ngồi đấy làm gì?" Tư Duẫn cảm nhận được ánh mắt đầy xâm lược từ phía sau liền lăn mình lại cuộn chặt mình trong chăn chỉ để lộ ra cái đầu, "Tôi cảnh cáo cậu đừng có ý đồ xấu!"
Tạ Thiên Hòa thở dài, "Eo cậu không đau?"
Tư Duẫn cười nhạt: "Chỉ vô tình va chạm phải thôi, đừng tưởng tôi biến thành Omega thì yếu đuối- Á!"
Tạ Thiên Hòa buông tay đang đặt trên eo hắn ra, "Thật vậy à?"
Tư Duẫn vừa đau vừa rơi nước mắt, hắn xắn tay áo lên quyết tâm nói: "Hôm nay nếu tôi không đánh chết cậu thì không phải họ Tư!"
Tạ Thiên Hòa đứng dậy, vẻ mặt như không: "Ôi, tôi sợ quá."
Tư Duẫn dùng sức đá một cái vào mặt anh, Tạ Thiên Hòa cũng không vội vàng nghiêng đầu sang một bên, nắm lấy cổ chân hắn trực tiếp lật hắn xuống giường, thậm chí còn bình phẩm cổ chân của Tư Duẫn, "Khá nhỏ."
Tư Duẫn bất chấp vết thương ở eo, lập tức quay người lại, khuỷu tay đập vào chân Tạ Thiên Hòa. Tạ Thiên Hòa không ngờ hắn lại nghiêm túc thế, bị bất ngờ phải lao về phía trước, nhanh tay chống một cánh tay bên cạnh đầu Tư Duẫn, suýt nữa khiến hai người môi kề môi.
Mũi của họ chạm nhau, hơi thở luồn qua thấy hơi ngưa ngứa.
"Khụ." Tạ Thiên Hòa ho khan, lùi lại một chút.
"Rốt cuộc cậu vẫn là tên cầm thú." Tư Duẫn trầm trọng mà đau lòng nói.
"Vậy là cậu thật sự đã đánh giá quá cao tôi rồi." Tạ Thiên Hòa nói một cách nghiêm túc.
Tư Duẫn nhìn anh với vẻ cảnh giác đề phòng.
"Thực ra tôi là cầm thú." Tạ Thiên Hòa cười, khóe môi nhếch lên rõ là không có ý gì tốt.
Tạ Thiên Hòa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tư Duẫn như thể bị dọa đến hồn vía lên mây thì hài lòng thu lại nụ cười, chuẩn bị buông hắn ra thì nghe thấy dưới người phát ra một tiếng thét thảm thiết.
"Đau đau đau!" Tư Duẫn một tay che eo, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau rơi xuống.
"Cậu đừng có động đậy-" Tạ Thiên Hòa đưa tay giữ chặt vai hắn, nhưng lời chưa dứt, cửa bỗng bật mở với một tiếng rầm.
"Anh Tạ-" Giọng của Trần Khải trầm bổng cuối cùng nhỏ dần, "Thế nào rồi?"
Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, Trần Khải và Thịnh Giang đều đang khiếp sợ lẫn sửng sốt cũng nhìn lại hai người trong phòng, xung quanh bỗng im bặt như thể thời gian đã ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Trần Khải sẽ không bao giờ quên được cú sốc mà cảnh tượng này mang lại cho mình.
Anh Tạ cao ngạo cấm dục của cậu bây giờ lại đang nở nụ cười tà ác đè lên một Omega xinh đẹp yếu đuối, tay phải nắm lấy cổ chân mảnh mai của Omega, tay trái thì đặt lên cổ áo người ta cố gắng xé toạc nó mà không hề hay biết rằng Omega đáng thương kia đã khóc đến sưng cả mắt, gương mặt tinh tế tái nhợt.
Dưới chân họ là chiếc chăn và ga trải giường rối bời, trên sàn còn rải rác vài ống thuốc ức chế pheromon Omega.
Ôi! Đây là cảnh tượng chiếm đoạt mạnh bạo gì thế này!
Một Omega xinh đẹp và tinh tế đang trong kỳ phát tình muốn dùng thuốc ức chế, nhưng lại bị một Alpha mạnh mẽ có tâm tư không ngay thẳng lừa vào ký túc xá của mình, bất chấp sự kháng cự yếu ớt của Omega mà cố gắng thực hiện việc đánh dấu. Omega yếu ớt chỉ có thể phản kháng một cách vô lực, hoàn toàn chịu để Alpha tùy ý thao túng...
Trần Khải ôm lấy trái tim mình, thân thể chao đảo, linh hồn trẻ nhỏ và thuần khiết của cậu bị tổn thương nghiêm trọng.
Anh Tạ ơi là anh Tạ.
Không ngờ rằng anh lại là kiểu người như vậy!
"À, cửa phòng của các cậu bị hỏng..." Thịnh Giang ánh mắt lảng lảng không yên, ngại ngùng giải thích: "Nên không có cách nào cách âm... Tôi và Trần Khải hơi lo lắng nên quay lại xem, nghe thấy bên trong có tiếng người kêu tưởng là anh Duẫn nên bất ngờ xông vào. Không ngờ lại thấy... xin lỗi."
"Đúng đúng." Trần Khải gật đầu, "Chúng tôi tưởng rằng anh Duẫn gặp chuyện mới xông vào, xin lỗi anh Tạ!"
Tạ Thiên Hòa buông tay đứng dậy, lấy chăn quấn Tư Duẫn thành một cái kén, mặt không biểu cảm mà ậm ừ một tiếng.
"Nhưng mà..." Thịnh Giang có chút khó xử nhìn họ, "Sao các cậu lại ở trên giường của anh Duẫn..."
Trần Khải chọc chọc Thịnh Giang, ra hiệu cậu ta mau im lặng.
"Không phải thế." Thịnh Giang khó khăn nói: "Anh Duẫn có chứng sạch sẽ, nếu để cậu ấy biết, thì chắc chắn cậu ấy sẽ phát điên lên mất."
Tạ Thiên Hòa nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Tư Duẫn mà thầm nghĩ cậu ta đã thế rồi.
"À, vậy anh Duẫn đâu?" Trần Khải hỏi: "Vừa nãy không phải còn đang tắm sao?"
"Ra ngoài rồi." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hai người, giọng điệu của anh mang theo uy hiếp, "Các cậu định đứng ở đây đến bao giờ?"
"Anh Tạ, vậy còn cậu ấy là-" Ánh mắt Trần Khải nhìn về phía Omega ngồi trên giường với vẻ mặt ngơ ngác, cậu vẫn đang băn khoăn có nên cứu người hay không, mặc dù cậu ta thực sự không thể thắng được Tạ Thiên Hòa.
"Bạn trai của tôi." Tạ Thiên Hòa cúi đầu dịu dàng xoa đầu Tư Duẫn rồi nâng mắt với sát khí đằng đằng nhìn họ, "Có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì! Anh Tạ, bái bai! Chị dâu, bái bai!" Trần Khải lắc đầu.
"Anh Tạ, tạm biệt! Chị dâu, tạm biệt!" Thịnh Giang đang chìm đắm trong cơn hoảng loạn, vô thức nhắc lại lời của Trần Khải, cuối cùng không sợ chết mà nói thêm một câu, "Nhớ giặt sạch ga trải giường của anh Duẫn hộ nhé!"
Nói xong hai người lập tức bỏ chạy, cửa ký túc xá hỏng cũng lung lay trong gió.
Tạ Thiên Hòa thở dài nhớ lại lúc mới về thấy Tư Duẫn thì do quá ngạc nhiên nên anh đã đẩy mạnh cửa.
Tự làm tự chịu.
Anh báo sửa cửa trên thiết bị, vài phút sau robot đến bắt đầu sửa chữa, cho đến khi cửa được sửa xong, Tư Duẫn vẫn ngồi im trên giường không động đậy.
"Tư Duẫn?" Tạ Thiên Hòa vẫy tay trước mặt hắn.
"Tư Duẫn đã chết rồi." Tư Duẫn mơ màng nói.
"Bọn họ không nhận ra." Tạ Thiên Hòa cúi xuống nhặt ống thuốc ức chế pheromone Omega vô tình rơi xuống đất bỏ vào túi, "Trong mắt bọn họ, cậu vẫn là Alpha cao lớn mạnh mẽ."
Ánh mắt Tư Duẫn u ám rơi vào gương mặt đang cố nín cười của anh, giận dữ từ trong lòng hắn trào lên, "Tạ Thiên Hòa, cậu chết chắc rồi."
Mí mắt Tạ Thiên Hòa bỗng giật giật, thầm cảm thấy không ổn.
Trực giác không ổn này vào sáng hôm sau đã trở thành hiện thực.
"Anh Tạ, chị dâu đến tìm cậu này!" Trần Khải hô to ở cửa lớp học.
Tạ Thiên Hòa đột nhiên có một dự cảm không lành lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Khải: Anh Tạ anh thay đổi rồi.. Chị dâu đẹp!
Thịnh Giang: Anh Duẫn âu? Anh Duẫn của tôi đang ở nơi nào? Nhớ giặt sạch ga trải gường của anh.. Chị dâu đẹp!
Tạ Thiên Hòa (mặt nghiêm túc): Cậu trong lòng tôi (cũng không) là một Alpha cao lớn uy mãnh.
Tư Duẫn (hỏn lọn): Mịe, gì vậy chứ?