Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 26

Tạ Thiên Hòa không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng căn phòng cách âm tốt đã ngăn mọi âm thanh ồn ào bên ngoài để lại một sự yên tĩnh tuyệt đối.

Khi Tư Duẫn tỉnh dậy, đầu hắn đau như búa bổ, dạ dày cũng nhộn nhạo khó chịu. Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn sắc nét của Tạ Thiên Hòa gần ngay trước mắt, ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi trên đôi môi của anh.. Từ từ chìm vào dòng suy nghĩ.

Có người sau khi say sẽ không nhớ chuyện gì xảy ra, nhưng có người lại nhớ từng chi tiết rõ mồn một.

Tư Duẫn thuộc loại thứ hai, hắn thậm chí còn có thể nhớ lại trong ánh đèn mờ ảo, cổ Tạ Thiên Hòa ửng đỏ, vành tai mềm mại của hắn và cả chuyện mình đã cắn chặt lấy môi người ta không chịu buông...

À.

Vì cái gì hắn lại phải tỉnh dậy chứ?

Vừa hồi tưởng lại nụ hôn non nớt nhưng cuồng nhiệt đó, Tư Duẫn vừa cố gắng rón rén ngồi dậy, tốt nhất là biến mất trước khi Tạ Thiên Hòa tỉnh dậy, làm một gã trai tồi chính hiệu.

Nếu không, có lẽ hắn sẽ bị Tạ Thiên Hòa chặt ra thành từng mảnh.

Tư Duẫn cẩn thận đưa chân xuống khỏi người Tạ Thiên Hòa, nín thở chuẩn bị ngồi dậy thì ngẩng đầu lên, phát hiện người kia đang nheo mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm.

Toàn thân Tư Duẫn cứng đờ, sau lưng lạnh toát, hắn cố gượng một nụ cười thân thiện hoàn hảo: "Chào buổi sáng nha."

Tạ Thiên Hòa giơ tay lên.

Tư Duẫn ôm đầu, rầu rĩ nói: "Nhớ đừng đánh vào mặt."

Tạ Thiên Hòa bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp đầy nguy hiểm. Tư Duẫn quyết tâm nhắm mắt lại, hắn ngập ngừng nói: "Đánh vào mặt cũng đúng."

Nhưng bàn tay thon dài ấy lại nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hắn, vỗ nhè nhẹ.

Tư Duẫn bất chợt mở to mắt, nhìn thấy Tạ Thiên Hòa ghé sát lại, cười đầy "hiền lành," giọng nói càng dịu dàng đến đáng sợ: "Tư Duẫn, tốt nhất là cậu đừng bao giờ biến thành Omega."

Tư Duẫn khẽ nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi: "Ý là sao?"

Tạ Thiên Hòa bóp nhẹ gáy của hắn, nghiêng người thì thầm vào tai: "Vì tôi sẽ khiến cậu, không, xuống, nổi, giường."

Toàn thân Tư Duẫn lạnh toát, từng sợi lông trên cơ thể dựng đứng. Hắn nhìn Tạ Thiên Hòa như thể đang thấy một người hoàn toàn khác, ngượng ngùng cười: "Thật ra cũng... không cần vậy đâu mà."

"Hừ." Tạ Thiên Hòa nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua vùng eo và bụng của hắn.

Tư Duẫn bật dậy kéo chăn che kín người, nhưng chợt ngừng lại, hắn cảm thấy như vậy chẳng ra dáng một Alpha nên tức tối hất chăn ra, để mặc anh nhìn, hùng hồn nói: "Đều là Alpha cả, hôn một cái thì sao? Có giỏi thì cậu hôn lại đi."

Giọng điệu thách thức đến cực điểm.

Mạch máu trên trán Tạ Thiên Hòa giật giật, anh nắm chặt cằm Tư Duẫn rồi ghé sát mặt lạnh lùng nói: "Cậu chắc chứ?"

Tư Duẫn tỏ ra chẳng sợ hãi chút nào, nhướng mày nói: "Đồ nhát gan."

Hắn cược rằng Tạ Thiên Hòa sẽ không hôn đâu, dù gì cả hai đều là Alpha thẳng đuột, chuyện vừa rồi chỉ là do biến thân cộng thêm ảnh hưởng của rượu thôi, hai Alpha hôn nhau thực sự rất kỳ lạ, đùa thôi mà---

"Ưm!"

Tư Duẫn trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn Tạ Thiên Hòa.

"Đing đong!" Chuông cửa đột ngột vang lên, sau đó là giọng nói của một robot: "Xin chào, hai vị, phòng đã quá thời gian thêm 20 phút, quý khách có muốn gia hạn không?"

Tạ Thiên Hòa nghiến răng, mím môi nhịn cơn giận, anh đứng dậy ra khỏi giường để mở cửa.

Tư Duẫn đưa tay lau môi, quả nhiên tay hắn lau ra toàn là máu, tức tối nói với Tạ Thiên Hòa từ phía sau: "Cậu có phải là chó không đấy!?"

"Rồi sẽ có ngày tôi chơi cậu tới bến!" Tạ Thiên Hòa kéo cửa rồi quay đầu lại nhìn Tư Duẫn với một nụ cười đầy khiêu khích.

Tư Duẫn nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, vẻ mặt hắn đầy sững sờ, Tạ Thiên Hòa cười lạnh: "Sao, sợ đến nỗi câm lặng rồi à?"

Tư Duẫn ấp úng nói với người đứng ở cửa: "Anh... sao anh lại ở đây?"

Tạ Thiên Hòa biến sắc, quay phắt đầu lại nhìn ra cửa, Tu An đang đứng đó nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc.

Ánh mắt thầy ấy còn kìm nén một cơn giận dữ.

Trong căn phòng tối mờ của quán bar, không khí tràn ngập mùi pheromone sữa và chanh hòa quyện vào nhau, giường thì xộc xệch, áo sơ mi của Tư Duẫn dính đầy vết rượu, môi hắn còn dính máu, Tạ Thiên Hòa thì nửa người trên trần trụi, trên cổ còn hằn một dấu hôn rõ ràng...

Đặc biệt là câu nói cuối cùng khi mở cửa như đã khắc họa trọn vẹn cảnh tượng.

Bất cứ ai nhìn thấy đều đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Sắc mặt Tu An tối sầm lại, nhìn hai người một cái rồi quát lớn: "Mặc quần áo vào, ra ngoài!"

Rồi thầy đóng sầm cửa lại.

Ba phút sau, trong một phòng VIP của quán bar, Tu An ngồi vắt chéo chân trên sofa nhìn hai nhóc con trước mặt, từ từ nhíu mày.

"Hai đứa đều là Alpha, liệu có ổn không?"

Tạ Thiên Hòa bị nghẹn vì nước bọt, còn mặt Tư Duẫn lập tức đỏ bừng: "Đương nhiên là ổn! Ý em là, tuy là đều ổn nhưng thật ra tụi em không phải-"

"Được rồi! Không cần giải thích." Tu An dứt khoát ngắt lời.

Tư Duẫn cạn lời, khổ sở nói: "Anh à, em thấy có lẽ nên giải thích chút."

"Chuyện trên giường của các cậu tôi không muốn quản, nhưng sau này đừng nói mấy lời ngu ngốc trước mặt người ngoài." Tu An khẽ ho khan, ánh mắt sắc bén, "Hai đứa đến đây làm gì?"

"Mở phòng." Tạ Thiên Hòa ngắn gọn, một phát mất luôn mạng.

Tư Duẫn:...

"Tư Duẫn, em nói đi." Tu An nhíu mày, nhìn về phía Tư Duẫn.

Tư Duẫn với vẻ ấm ức: "Đúng là tới để mở phòng."

Ngón trỏ của Tu An gõ nhẹ lên tay vịn của sofa: "Có biết đây là chỗ nào không?"

Tư Duẫn ngơ ngác: "Chẳng phải là quán bar sao?"

"Đây là một trong những lối vào của chợ đen lớn nhất trên Tử Vân Tinh." Tu An chỉ vào hai người, "Hai nhóc con không biết đi đâu cho đàng hoàng lại chui vào đây? Có phải chán sống rồi không?"

Tư Duẫn liếc Tạ Thiên Hòa một cái không để lộ dấu vết, tò mò hỏi: "Anh, chợ đen thôi mà, chẳng phải là buôn bán đồ đạc sao?"

"Em biết là buôn bán gì không?" Tu An hỏi.

"Đồ cấm." Tư Duẫn chợt nhớ đến những lần trước ở Bản Lợi Tinh bị Tạ Thiên Hòa dẫn đi chọn những chiếc giường kỳ quái, không khỏi giật giật khóe miệng, y hắng giọng nói: "Còn có vũ khí, ma túy, có khi còn có cả Omega?"

"Ngây thơ." Tu An liếc nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

Tư Duẫn nghẹn lời, nhưng với kiến thức và kinh nghiệm của mình thì quả thật hắn không biết chợ đen còn có thể buôn bán thứ gì khác, lúc này không khỏi đưa mắt nhìn Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa ngoan ngoãn đứng trước mặt Tu An, suốt buổi giữ vẻ "ơ mọi người đang nói gì tôi chẳng hiểu gì cả", "ôi trời ơi chợ đen đáng sợ quá tôi quả là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng" cùng những biểu cảm đại loại vậy.

Còn Tu An rõ ràng không có ý định giải thích với bọn họ, y chỉ đứng lên nói: "Mau về trường đi, sinh viên thì nên chăm chỉ học hành, yêu đương thì phải chung thủy."

Cuối câu, y nhìn thẳng vào Tạ Thiên Hòa, "Bạn trai Omega trước của cậu đâu rồi? Cậu chắc là cậu đã bị "bẻ cong" rồi chứ? Không phải chỉ là đang chơi đùa với Tư Duẫn?"

Tạ Thiên Hòa:...

Người bạn trai Omega trước kia cũng chính là em trai thầy đấy.

Không, tôi thẳng mà.

Tôi thật sự chỉ đang chơi với cậu ấy thôi, dù sao thì cậu ấy cũng là người bắt đầu chơi tôi trước.

Nhưng chọn bất kỳ câu nào trong ba câu trên đều không ổn.

"Chia tay gì, bẻ cong gì đều không phải." Tạ Thiên Hòa nắm chặt lấy tay Tư Duẫn, bắt ép hắn tay đan tay, còn vô cùng tình cảm nói: "Em chỉ yêu một mình cậu ấy thôi."

Tu An nhìn về phía Tư Duẫn, "Em thì sao? Không phải trước giờ em luôn thích Omega à?"

"Em chỉ thích con người cậu ấy, bất kể cậu ấy là A, B hay O." Tư Duẫn quả quyết nói.

Tu An khoát tay, "Yêu đương thì phải yêu cho nghiêm túc, nhưng cũng đừng vì vậy làm ảnh hưởng đến việc học. Anh sẽ kiểm tra thành tích học tập của hai cậu bất cứ lúc nào."

"Vâng." Tư Duẫn trả lời một cách uể oải, sau đó bị Tạ Thiên Hòa cấu mạnh vào eo, "Á! Bọn em biết rồi!"

Tu An nhìn em trai mình kích động đến mức giọng cũng thay đổi, y không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, "Được rồi, đi đi."

Hai Alpha cao lớn đẹp trai nắm tay nhau thân mật bước ra khỏi quán bar, vừa ra cửa liền buông tay nhau ra đầy mạnh mẽ.

"Chậc."

"Hừ."

Hai người trừng mắt nhìn nhau, mười giây sau bầu không khí bất chợt trở nên căng thẳng đầy ngụ ý.

Tại sao lại có cảm giác như thể, giây tiếp theo sẽ hôn nhau vậy?

Chết tiệt.

Hai người đồng loạt quay lưng lại, trong bóng tối khuất mắt người kia, cả hai đều đỏ mặt.

Mẹ kiếp, sao lại thế chứ!

Lời tác giả:

Tư Duẫn (quấn chặt chăn): Cậu quả nhiên chỉ thèm khát thân thể tôi thôi! Cậu thật đê tiện!

Tạ Thiên Hòa (ngây thơ ngơ ngác): Chợ đen là gì zậy? Giao dịch bất hợp pháp là sao nữa? Một người trong sáng như tôi thực sự nghe không hiểu mà.

Tu An (bề ngoài nghiêm túc chính trực): Phải học hành chăm chỉ! (Trong lòng: Hai Alpha thì làm thế nào nhỉ? Ai ở trên ai ở dưới? Sao Tư Duẫn lại bị cắn thế kia? Đúng là giới trẻ thật biết cách chơi...)
Bình Luận (0)
Comment