Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 27

"Chợ đen dưới lòng đất này rốt cuộc là làm gì vậy?" Tư Duẫn quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng như thể đang xử lý công việc.

"Sao tôi biết được?" Tạ Thiên Hòa ra vẻ lắc đầu tỏ ra nghiêm trang như một người đứng đắn.

Tư Duẫn mỉm cười, "Có tin là tôi sẽ kể với anh trai tôi về những gì cậu làm ở trong đó không?"

Tạ Thiên Hòa chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Chẳng phải là mở phòng thôi à?"

Nụ cười trên mặt Tư Duẫn sắp tan biến, "Tạ Thiên Hòa, cậu thôi được rồi."

Anh chậc lưỡi một cái, quay người định trở lại quán bar nhưng bị ai đó chộp lấy cổ tay kéo lại, thậm chí còn loạng choạng vì quá đột ngột.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã trốn vào con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar. Ở lối vào, hai O đang nắm tay nhau bước ra, chính là Thời Nhan Quy và Tống Vũ mà Tư Duẫn đã nhìn thấy trước đó.

Hai người dán sát vào bờ tường, chăm chú quan sát người ở bên ngoài. Nhưng Tống Vũ dường như đang tranh cãi với Thời Nhan Quy, họ giằng co mãi mà vẫn đứng yên tại chỗ.

Tiếng nhạc ồn ào cùng sự náo nhiệt đặc trưng của buổi tối hòa quyện vào nhau khiến Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn nhất thời không nghe rõ họ đang nói gì.

"Hai người đó đang hẹn hò à?" Tư Duẫn hạ giọng hỏi.

"Không giống lắm." Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Tống Vũ thích kiểu người như Thời Nhan Quy?"

"Sao, cậu thấy ghen à?" Tư Duẫn sâu xa chọc vai anh một cái.

Tạ Thiên Hòa nheo mắt, anh quay đầu nhìn hắn. Trong ánh đèn sặc sỡ, đôi mắt đào hoa của Tư Duẫn ánh lên nụ cười, gương mặt tuấn tú rạng ngời, trông sạch sẽ mà không hiểu sao lại có chút ngây ngô.

Lông mày Tạ Thiên Hòa hơi nhướng lên, anh hỏi lại: "Cậu thì không ghen à?"

"Tôi chưa bao giờ ăn cỏ đã nhổ." Tư Duẫn khẽ cười khẩy, "Với lại tôi đâu có thích cậu ta đến vậy."

Tạ Thiên Hòa quay đầu tiếp tục nhìn, Tư Duẫn vẫn không yên cứ chọc vai anh, "Nhưng mà Thời Nhan Quy dễ thương thật, hai người đứng cạnh nhau trông bổ mắt."

Tạ Thiên Hòa nắm cổ tay hắn kéo ra khỏi vai mình, "Quên mất là cậu thích kiểu người như Thời Nhan Quy."

"Cậu đừng có bịa chuyện." Tư Duẫn lườm anh, "Khi nào thì tôi thích kiểu người như cậu ta chứ?"

"Hồi đó cậu còn xin số điện thoại của người ta cơ mà." Tạ Thiên Hòa nhìn hắn nở nụ cười ngấm ngầm.

"Chậc." Tư Duẫn không kìm được đảo mắt, "Lúc đó cậu cũng sấn tới đấy thôi?"

"Tôi không có." Tạ Thiên Hòa nhìn về phía cửa, thấy hai người kia vẫn còn dây dưa chưa dứt nên dứt khoát xoay người tựa vào tường. Bên cạnh là Tư Duẫn vẫn tò mò nhìn qua.

Anh kéo Tư Duẫn lại, "Đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không phải của cậu."

"Tôi là đang làm nhiệm vụ." Tư Duẫn khẽ hất cằm, "Suy nghĩ của cậu hẹp hòi ghê."

"Hiệu trưởng không cho chúng ta nhúng tay vào việc này nữa." Tạ Thiên Hòa nói, "Nếu chuyện cậu lén sao chép chip mà bị phát hiện-"

Tư Duẫn lập tức bịt miệng anh lại, đe dọa nói: "Vậy thì cậu cũng là đồng phạm."

Đôi mắt Tạ Thiên Hòa cong lên, để mặc hắn bịt miệng mình. Tư Duẫn trừng mắt nhìn anh vài giây rồi rút tay mạnh về, chùi chùi lên áo, "Cậu đúng là đồ lưu manh."

Tạ Thiên Hòa nở nụ cười nhạt, "Dù sao tôi cũng chẳng phải loại người động một cái là cưỡng hôn."

Sắc mặt Tư Duẫn khi xanh khi đỏ, hắn bực tức nói, "Đã bảo là tại tôi uống say mà!"

"Chậc, ngụy biện." Tạ Thiên Hòa thờ ơ đáp.

"Sao cậu nhỏ mọn thế nhỉ? Chỉ có hôn một cái thôi mà, cậu nhớ mãi à?" Tư Duẫn nghẹn lời, quay đầu nhìn hai omega ở bên ngoài, chỉ thấy Tống Vũ và Thời Nhan Quy lại ôm chầm lấy nhau, tình cảm quấn quýt không rời.

Tư Duẫn:...

Tạ Thiên Hòa cảm thấy việc hai người họ ngồi chồm hổm trong hẻm nhìn hai Omega yêu đương thật quá vô vị, anh đá nhẹ vào chân tường, hỏi Tư Duẫn: "Muốn biết trong đó làm gì không?"

Tư Duẫn đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, "Quả nhiên là cậu biết!"

Tạ Thiên Hòa nhếch miệng, "Gọi một tiếng "anh Tạ" đi, tôi dẫn cậu vào."

Tư Duẫn nhìn anh với vẻ khó nói nên lời, "Cậu có bệnh không?"

"Hửm?" Tạ Thiên Hòa thản nhiên nói, "Vậy chúng ta về trường làm bài tập."

Tư Duẫn nghiến răng, "Chỉ có hôn một cái thôi mà, cậu mang thù đến thế à?"

Tạ Thiên Hòa gật đầu, nhướng mày nhìn hắn.

Tư Duẫn hít một hơi sâu, mặt đen lại, thấp giọng gọi, "Anh Tạ."

Tạ Thiên Hòa ghé sát tai anh, thổi nhẹ một hơi, hài lòng nhìn đôi tai trắng nõn của anh lập tức đỏ bừng lên, cười khẽ nói, "Phải gọi là anh trai Tạ chứ."

(*) Duẫn gọi Tạ ca, Thiên Hòa nói phải gọi là Tạ ca ca.

Tư Duẫn lập tức bịt tai lại, tức tối nhìn anh, "Cậu đúng là đủ rồi đấy!"

Tạ Thiên Hòa thẳng người lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như trước, giọng điệu nghiêm túc tựa như một giáo viên, "Lần này nhớ đó, sau này còn dám để tôi gọi cậu là anh thì nhớ gọi lại."

Tư Duẫn không ngờ sau bao lâu như vậy mà anh vẫn ghi thù, đúng là nhỏ nhen, ích kỷ đến đáng sợ!

Đúng là đồ trẻ con!

Tư Duẫn hằm hằm nhìn bóng lưng anh, thậm chí còn muốn đánh anh một trận tại chỗ.

Đây rốt cuộc là loại người gì đây!

Hồi đầu hắn còn nghĩ Tạ Thiên Hòa là người lạnh lùng nghiêm túc cơ!

Tạ Thiên Hòa dẫn hắn đi vòng qua con hẻm nhỏ, đến cửa sau của quán bar, không biết từ đâu lấy ra một tấm thẻ từ màu đen, quẹt một cái dưới hộp điện ở cửa. Bức tường bên trái lập tức trở nên trong suốt, lộ ra một chiếc thang máy đang nâng lên từ dưới lòng đất.

Tạ Thiên Hòa bước vào rồi xoay người nhìn Tư Duẫn, "Lại đây."

Tư Duẫn bước vào nhìn anh với vẻ phức tạp, "Rốt cuộc cậu là ai?"

"Cậu nghĩ sao?" Tạ Thiên Hòa hỏi đầy thích thú.

Một tên lưu manh không biết xấu hổ. Tư Duẫn vừa nghĩ thầm vừa cười, "Một sinh viên đàng hoàng phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ và lao động."

Tạ Thiên Hòa gật đầu, "Đúng vậy."

Tư Duẫn: "..."

Cùng lúc đó, trong một căn phòng ngầm.

Tu An nhìn vào hình chiếu ba chiều phía trước, cô gái bên trong đang nhíu mày, "Tên khốn Phó Trọng lại đi tìm anh nữa đúng không?!"

Tu An nhức đầu nhấn nhấn thái dương, gật đầu.

"Đáng ghét vậy không biết! Lần tới em nhất định sẽ tóm được gã lột da hắn!" Tư Diệc Đồng tức giận đá mạnh vào chiếc bàn trà bên cạnh, Tu An thấy rõ vết nứt xuất hiện, khóe miệng khẽ giật giật.

"Đồng Đồng, không sao đâu." Tu An cười, y nhìn em gái đang chống nạnh giận dữ thì không kiềm được mà xoa đầu cô, "Anh nghe nói em khó khăn lắm mới xin được nghỉ rồi lại tự hủy?"

"À." Tư Diệc Đồng gãi mũi với vẻ chột dạ.

Tu An lắc đầu cười bất đắc dĩ, "Anh đã xin lại phép cho em rồi, nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng lúc nào cũng vất vả thế."

"Ò." Tư Diệc Đồng ngừng lại, mắt tròn lấp lánh, "Anh ơi, có phải Phó Trọng thích anh không?"

Tu An: "..."

Tư Diệc Đồng nhạy bén nhận ra sắc mặt Tu An không ổn, ánh mắt đầy kinh ngạc, "Anh cũng thích hắn?"

Tu An khẽ nhíu mày, "Sao có thể."

"Anh này, hai người là thiện ác đối lập đấy." Tư Diệc Đồng nói với giọng sâu xa, "Dù nghe có vẻ tình yêu của hai người rất gay cấn, nhưng em nghĩ ông nội và bố chắc chắn sẽ phản đối, sau này đường đi rất khó, lỡ có con thì nó sẽ là hải tặc hay là quân nhân-"

"Đồng Đồng." Tu An nghe cô nói càng lúc càng xa rời thực tế nên không nhịn được ngắt lời, "Đừng nói bậy."

Tư Diệc Đồng nhún vai cười nói, "Em chỉ đùa thôi, loại người như Phó Trọng thì dù cho không mất tiền cũng không cần."

Tu An nghiêm túc nói, "Vậy chuyện về phòng thí nghiệm của người Ẩn, Nguyên Soái Khải Lai định xử lý thế nào?"

"Trong nội có quá nhiều người phản đối." Tư Diệc Đồng nhíu mày, "Dù ông nội và Nguyên Soái Khải Lai kiên quyết nhưng cũng không thể làm gì, em cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, rõ ràng là một việc hiển nhiên, vậy mà luôn có người phản đối."

"Tướng Quân Vệ Đặc đã đem theo một con chip đến trình Nguyên Soái Khải Lai trong đợt diễn tập với các học viên, nội dung cụ thể thì em không rõ, nhưng ông ấy xem xong thì rất tức giận, sắc mặt của ông nội cũng không tốt." Tư Diệc Đồng nói, "Con chip này do Tư Duẫn và một học viên khác lấy từ phòng thí nghiệm về."

Tu An gõ nhẹ vào bàn trà, "Lần này anh đến Học viện Quân sự Duy Hòa là để truy vết một loại chất gây ảo giác, anh đã lần theo đến chợ đen ở khu B Tinh Tử Vân, phát hiện chất gây ảo giác là một dẫn xuất của thứ này."

Tu An lấy ra một ống nghiệm chứa dung dịch màu xanh nhạt với các hạt vàng óng ánh lơ lửng bên trong, "Chợ đen gọi nó là chất chuyển hóa pheromone, có thể tạm thời chuyển pheromone của một Alpha thành của một Omega và khiến họ rơi vào kỳ phát tình sớm. Liều lượng cần rất ít, hiện anh nghi ngờ đây chính là sản phẩm của phòng thí nghiệm dị nhân Ẩn, trước đây Phó Trọng cũng từng lấy ra và nói rằng hắn tịch thu được một lô hàng ở gần hành tinh Quặng."

"Dưới lòng đất hành tinh khoáng sản có chợ đen lớn nhất toàn hệ sao." Sắc mặt Tư Diệc Đồng trở nên nghiêm trọng, "Phần lớn hàng hóa trong chợ đen đều chuyển qua hành tinh Quặng, trước đây có tin rằng ông trùm chợ đen Cô Lang bị giết, bây giờ hành tinh Quặng đang hỗn loạn."

"Cô Lang bị ai giết?" Tu An thắc mắc, "Chẳng lẽ là Phó Trọng?"

"Phó Trọng không cần thiết phải giết Cô Lang, giữa hai người họ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, giết thì chỉ có hại không có lợi." Tư Diệc Đồng đáp.

"Nói chung, hiện giờ anh nghi ngờ loại chất chuyển hóa pheromone này đã được lan rộng trong chợ đen, giá bán rất cao, người mua chủ yếu là Alpha. Nếu không kiểm soát sẽ là một nguy cơ lớn." Tu An lắc ống nghiệm trong tay, "Thứ này có thể khiến một Alpha mất đi khả năng chiến đấu trong tích tắc, dù thời gian hiệu quả ngắn nhưng đủ để gây chết người."

"Em sẽ báo trực tiếp chuyện này cho Nguyên Soái Khải Lai và ông nội." Tư Diệc Đồng nói, "Chỉ là ban đầu Tư Duẫn cũng tham gia vụ này, dù bây giờ em ấy đã trở về trường rồi nhưng em lo em ấy vẫn sẽ tiếp tục điều tra."

"Anh sẽ không để em ấy hành động bừa bãi." Tu An nhíu mày, "Chuyện này quá nguy hiểm, dù là nội các hay nghị viện cũng đều giữ thái độ mập mờ, anh cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy."

Tư Diệc Đồng gật đầu, "Em đã cử mật thám đến hành tinh Quặng rồi, nếu xác nhận Cô Lang đã chết, quân đội có thể nhân cơ hội này thanh trừng hành tinh Quặng."

Tu An gật đầu, "Anh còn có nhiệm vụ khác ở đây nên tạm thời chưa thể về quân đội, em nhớ phải cẩn thận."

"Yên tâm đi, thưa chỉ huy!" Tư Diệc Đồng nháy mắt với anh, "Lần sau về nhớ đem theo một Alpha về nhé."

Tu An bật cười khẽ, y tắt thiết bị liên lạc, nằm ngửa trên ghế sofa với vẻ mệt mỏi.

Cửa bị ai đó nhẹ nhàng gõ, Tu An nhìn ra cửa với ánh mắt sắc bén.

"Thưa ngài, ngài Phong đã đến." Giọng nói máy móc vang lên từ robot bên ngoài cửa.

Tu An đứng dậy đi tới mở cửa. Bên ngoài là một chàng trai trẻ phong thái nho nhã đeo kính không gọng, lịch sự nở một nụ cười chào Tu An.

Ở một bên khác.

Thang máy mãi không dừng, Tư Duẫn đứng trong thang máy, thắc mắc, "Sao tự dưng cậu lại thay đổi ý định dẫn tôi vào?"

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng, giọng thản nhiên, "Vì tôi thiếu tiền."

"Cậu định bán gì?" Tư Duẫn liếc anh từ trên xuống dưới, cười nói, "Đừng nói là định bán thận đấy nhé?"

"Tôi định bán cậu." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng đáp.

Tư Duẫn:?!

Lời tác giả:

Tạ Thiên Hòa (tán tỉnh): Ngoan, gọi anh đi nào.

Tư Duẫn chống nạnh: Ai cũng đều là công, dựa vào cái gì tôi phải gọi hả? Cậu gọi trước một tiếng cho tôi nghe đi.

Tạ Thiên Hòa ngoan ngoãn: Anh ơi.

Tư Duẫn đắc ý: Không sai, tôi mới là anh cậu.

Tạ Thiên cười mỉm: Dưới giường gọi anh, trên giường anh gọi.

Tư Duẫn sửng sốt:...

#Hai người nào đó trông thì gay gắt, thực tế là đang tán tỉnh nhau
Bình Luận (0)
Comment