Tạ Thiên Hòa thành thật trả lời: "Không rảnh."
Tư Duẫn: "..."
Tôi đúng là không nên có bất kỳ mong đợi gì với cậu mà!
Tư Duẫn thu dọn xong quần áo thì kéo khóa vali lại, rầm một tiếng nặng nề ném xuống đất.
Hắn nở một nụ cười "thân thiện" với Tạ Thiên Hòa: "Ồ, vậy thì thật sự đáng tiếc quá."
Tạ Thiên Hòa cảm thấy Tư Duẫn giận tím người rồi, anh đang định mở miệng nói gì đó thì Tư Duẫn đã tắt đèn, cả phòng ký túc rơi vào bóng tối.
Tư Duẫn khoanh tay nằm trên giường, tự nhủ rằng: "Được thôi, ông đây không chấp nhặt với tiểu nhân, nhường một bước cho yên chuyện."
Nửa tiếng sau, hắn nghe tiếng thở đều đều của Tạ Thiên Hòa bên kia giường thì càng nghĩ càng tức.
Nhường một bước để biển rộng trời cao là đúng, nhưng tại sao mình phải nhường?
Một tiếng sau, Tư Duẫn trừng mắt nhìn trần nhà, cảm thấy việc tự mình giận dỗi thế này đúng là ngốc nghếch vô cùng.
Hắn không ngủ được.
Lần đầu tiên trong đời thiếu gia Tư bị mất ngủ, hắn nằm lăn qua lộn lại trên giường, mà trong đầu hắn, ngoài Tạ Thiên Hòa ra vẫn chỉ có Tạ Thiên Hòa.
Kế hoạch ban đầu của hắn là mời Tạ Thiên Hòa về nhà mình. Buổi sáng, hai người sẽ chơi thử chiếc máy mô phỏng chiến đấu không gian mới mua. Buổi trưa, Tạ Thiên Hòa sẽ nấu một bữa ăn ngon. Buổi chiều, hai đứa có thể đi xem một bộ phim thực tế ảo, buổi tối thì đi bơi. Sáng hôm sau, hắn sẽ dẫn Tạ Thiên Hòa đến khu A tham quan công viên thám hiểm mới mở gần đây chơi thỏa thích một ngày rồi tối về trường quân sự.
Vì kế hoạch này mà hắn đã đặt vé công viên thám hiểm trước hai ngày.
Kế hoạch hoàn hảo quá trời - Ngoại trừ việc Tạ Thiên Hòa không rảnh.
Ở chủ tinh, bao nhiêu người nhao nhao muốn đi chơi với hắn, vậy mà lần đầu tiên hắn nghiêm túc muốn rủ một người đi chơi thì đối phương lại chẳng chút để tâm.
Tư Duẫn tức đến bật cười.
Nương vào ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng nhân tạo ngoài cửa sổ, hắn nhìn về phía giường đối diện. Ban đầu, ánh mắt hắn căm căm tức giận, nhưng càng nhìn càng thấy không sai sai.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt lạnh lùng của Tạ Thiên Hòa, lướt qua đôi mày kiếm sắc sảo, sống mũi cao thẳng, rồi dừng lại ở đôi môi với đường nét đẹp đẽ. Môi hơi mỏng, nhưng có vẻ rất mềm...
Ánh nhìn của Tư Duẫn dần trở nên sâu thẳm táo bạo, hắn chăm chú nhìn Tạ Thiên Hòa giống như một con báo săn trong bóng tối đang nhắm vào con mồi của mình. Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.
Hắn không kìm được nhớ lại cảnh trước đây khi mình đè Tạ Thiên Hòa xuống mà hôn lấy hôn để. Đường cong mạnh mẽ của vòng eo thon gọn, cơ bụng hoàn mỹ, cùng ánh mắt lạnh lẽo kết hợp với đôi môi hơi đỏ của Tạ Thiên Hòa... Quả thật là muốn lấy mạng người ta.
Bên kia giường, Tạ Thiên Hòa trở mình một cái.
Tư Duẫn giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rồi lại đỏ bừng lên. Trong sự mơ hồ còn mang theo chút nghi hoặc, biểu cảm trên mặt hắn có thể nói là muôn phần đặc sắc.
Hắn, một Alpha với xu hướng tình dục hoàn toàn bình thường, lại mất ngủ giữa đêm chỉ vì một Alpha khác, thậm chí còn lén nhìn khuôn mặt đang ngủ của đối phương rồi nghĩ đến những điều không mấy trong sáng...
Hiện tại, cả hai chẳng phải đang trong giai đoạn hậu tạm thời đánh dấu, cũng chẳng có ai biến thành Omega.
Nghĩ đến một khả năng nào đó, Tư Duẫn kinh ngạc ngồi bật dậy từ trên giường.
"Anh Tạ, sao anh lại thất thần thế?" Trần Khải vơ tay trước mặt Tạ Thiên Hòa, "Hồn mau bay về đi!"
Tạ Thiên Hòa gạt tay cậu ta ra, "Không có gì."
Anh chỉ là vô tình nhớ lại ánh mắt u ám của Tư Duẫn nhìn mình sáng nay, hắn cứ vô duyên vô cớ vậy lại khiến anh cảm nhận được nguy hiểm.
Gặp quỷ rồi, anh thế mà lại có cảm giác mình bị Tư Duẫn uy hiếp.
"Em biết rồi nha, có phải chị dâu muốn anh ở cùng nhưng lại không được sau đó thì giận anh không?" Trần Khải hỏi.
Tạ Thiên Hòa nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu, "Hình như đúng là như vậy."
"Thế thì nhanh xem đi, xem xong còn kịp về với chị dâu nữa, có khi vẫn kịp ăn cơm trưa." Trần Khải trêu đùa.
Gần mười hai giờ trưa, Tạ Thiên Hòa gọi vào thông tin liên lạc của Tư Duẫn, nhưng chuông kêu rất lâu mà không ai bắt máy. Anh đoán Tư Duẫn có lẽ vẫn còn giận, sau khi tạm biệt Trần Khải, anh một mình trở về ký túc xá.
Kết quả vừa mở cửa ra, anh đã thấy Tư Duẫn đang nằm trên giường ngủ say như chết. Bộ đồ ngủ chẳng biết bị hắn cuộn đến đâu, chăn thì nhàu nát thành một đống rơi trên thảm, cảnh tượng trông thật hoành tráng.
Tạ Thiên Hòa đứng lặng người một lúc lâu rồi mới bước vào ký túc xá, đóng cửa lại. Anh tiến đến bên giường Tư Duẫn, vỗ vài lân vào mặt hắn, "Tỉnh đi, cậu không phải muốn về nhà à?"
Tư Duẫn bất mãn lẩm bẩm gì đó, hắn xoay lưng lại, tiếp tục ngủ đến không biết trời trăng gì.
Tạ Thiên Hòa thở dài, kiên nhẫn gọi hắn dậy. Cuối cùng, sau 10 phút, Tư Duẫn cũng chịu tỉnh.
Tư Duẫn còn vẻ ngái ngủ mà nhìn anh nói: "Cậu còn chưa đi?"
Tạ Thiên Hòa: "... Tôi đã ra ngoài rồi quay lại đây."
Tư Duẫn ngây người vài giây, hắn lấy thiết bị ra xem giờ rồi khiếp sợ thốt lên: "Tôi lại ngủ quên nữa à?"
Tạ Thiên Hòa xoa xoa đầu tóc rối bù của hắn, liền bị Tư Duẫn trừng mắt, hắn vỗ rớt tay anh ra: "Đừng có chạm vào tóc tôi."
Tạ Thiên Hòa nhướng mày: "Chạm một chút thì đã làm sao?"
Tư Duẫn còn đang bực mình vì mất ngủ, hơn nữa còn cơn gắt khi vừa ngủ dậy chưa tan, giọng điệu gay gắt ác liệt nói: "Cậu muốn đánh nhau à?"
Ánh mắt Tạ Thiên Hòa rơi xuống hõm xương quai xanh của hắn, nghiêm túc đáp: "Cũng không phải là không được."
Tư Duẫn híp mắt lại, lập tức bật dậy khóa cổ Tạ Thiên Hòa, sau đó đẹp mắt thực hiện một cú vật qua vai, ném anh lên giường.
Tạ Thiên Hòa chặn cú đấm nhắm vào mặt mình, anh nói: "Bây giờ tôi rảnh rồi."
"Hừ." Tư Duẫn cười lạnh: "Muộn rồi."
"Tối qua cậu nhìn tôi cả đêm, muộn cũng tại cậu." Tạ Thiên Hòa điềm nhiên nói.
Tư Duẫn cứng đờ: "Sao cậu biết-"
"Hơi thở của cậu không đều, ồn ào đến mức tôi không ngủ được." Tạ Thiên Hòa nhếch môi.
Tư Duẫn thẹn quá hóa giận, một cú đấm lướt qua tai anh đập xuống gối: "Mẹ nó!"
Đáy mắt Tạ Thiên Hòa đầy ý cười trêu đùa, gương mặt của anh vốn lạnh lùng giờ lại phủ thêm sắc thái tươi vui khiến ánh mắt Tư Duẫn bỗng tối lại.
Tạ Thiên Hòa gần như ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Không đợi anh kịp thu lại nét cười, Tư Duẫn đã vươn tay ấn lên trán anh, cúi xuống hôn mạnh.
Tạ Thiên Hòa sững người.
Bởi anh nhìn thấy rõ ràng khát vọng lẫn sự xâm lấn mạnh mẽ thuộc về một Alpha trong ánh mắt của Tư Duẫn, đấy hoàn toàn khác với đùa cợt.
Hiện tại, cả hai không ai biến thành Omega, cũng chẳng hề có đánh dấu tạm thời, làm gì có cái gọi là cần thân mật.
Thiên Hòa nghi ngờ mình đã chọc ghẹo quá trớn, làm Tư Duẫn thật sự bị chọc điên rồi.
"Giờ mà còn dám lơ đãng? Hửm?" Tư Duẫn nắm cằm anh, không khách khí cắn một cái vào môi.
Thiên Hòa đau đến hít vào một hơi, anh nhíu mày, "Tự dưng lại phát điên gì thế?"
Tư Duẫn liếm máu trên khóe môi anh, lại lần nữa hôn sâu.
Tạ Thiên Hòa lưỡng lự ba giây giữa việc đẩy Tư Duẫn ra rồi cho hắn một cú đấm giữa hai cân thì đã bỏ lỡ cơ hội, anh bị Tư Duẫn chiếm tiện nghi từ trong ra ngoài.
Tư Duẫn thấy đủ thì thu tay, phản ứng nhanh nhẹn dùng đầu gối đè lên chân Tạ Thiên Hòa định đá hắn, rồi nghiêm túc nói: "Là cậu chọc tôi trước."
Tạ Thiên Hòa bị hôn đến mơ hồ:???
"Cậu có muốn chơi phiên bản mới nhất của máy đối chiến ngoài không gian không?" Tư Duẫn gượng gạo đổi chủ đề.
Tạ Thiên Hòa thực sự bị thu hút: "Cậu có à?"
"Ở nhà tôi." Tư Duẫn đổi chủ đề thành công, trong lòng âm thầm khen mình thật là thông minh quá, "Phiên bản cao cấp trải nghiệm nhập vai siêu đỉnh."
Tạ Thiên Hòa nhướng mày: "Đi."
Căn biệt thự mà Tư Duẫn mua là một ngôi nhà độc lập, tọa lạc tại khu A bên bờ biển, phía trước là bãi cát và đại dương, phía sau là công viên khu du lịch. Cảnh sắc nơi đây yên tĩnh, đẹp đẽ, thật sự là một nơi lý tưởng để nghỉ dưỡng.
Kẻ nghèo đến mức ăn chẳng đủ no như Tạ Thiên Hòa chỉ nhìn Tư Duẫn một cái đầy ẩn ý.
Loại bé mồi béo bở thế này đúng là khó mà gặp được, nếu sau này anh sống không nổi nữa, chắc chỉ cần bắt cóc Tư Duẫn là có thể đổi được một đống tinh tệ.
Tư Duẫn bị ánh mắt của anh làm cho lạnh sống lưng, lông tơ trên người gần như dựng đứng cả lên, "Ánh mắt của cậu thế là sao thế hả?"
Tạ Thiên Hòa nhướng mày, ung dung theo sau Tư Duẫn bước vào cửa.
Hai người chẳng thèm ăn uống gì, lao ngay vào chế độ đối chiến đôi trong thiết bị thực tế ảo, đánh nhau đến trời đất tối tăm, đến mức bị hệ thống buộc phải thoát ra mà vẫn còn chưa hết hứng.
Tư Duẫn từ khoang thực tế ảo bước ra, mềm oặt ngồi bệt xuống sàn nhà như không xương, còn Tạ Thiên Hòa thì tựa vào ghế sofa, anh ngước mắt nhìn trần nhà một cách uể oải.
"Đói không?" Tư Duẫn hỏi hắn.
"Ừ." Tạ Thiên Hòa khẽ đáp, mắt lơ mơ gần như sắp ngủ.
"Chúng ta đi nấu ăn đi." Tư Duẫn đề nghị, "Trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu lắm."
"Ừ." Tạ Thiên Hòa qua loa đáp lại, vẫn không nhúc nhích.
Tư Duẫn cũng mệt chẳng buồn làm gì, hắn thở dài: "Thế gọi đồ ăn ngoài vậy."
"Ừ."
Tư Duẫn giơ chân đá nhẹ vào bắp chân anh, bực mình: "Nói thêm một chữ nữa là chết à?"
"Ừm." Tạ Thiên Hòa mơ mơ màng màng đáp lời.
Cảm giác có gì đó không ổn, Tư Duẫn ngồi dậy, kéo anh lên. Cảm giác nóng rực dưới tay ngay tắp lự khiến hắn phải nhíu mày.
"Cậu bị sốt?" Tư Duẫn đưa mu bàn tay lên trán anh thử nhiệt độ, rồi vội quay đi lấy hộp y tế.
Tạ Thiên Hòa mệt mỏi nằm ngửa trên ghế sofa, cảm giác như cả chiếc đèn chùm trên đầu cũng đang xoay tròn.
Tư Duẫn tiêm một mũi hạ sốt cho anh, lại nhéo nhéo má người ta: "Sao tự nhiên lại sốt thế? Có phải mệt quá không?"
Tạ Thiên Hòa gạt cái móng heo của hắn ra, anh khẽ lắc đầu, mặt nhăn lại vì khó chịu.
Nhìn sắc mặt anh càng lúc càng tái nhợt, nhiệt độ cơ thể cũng không giảm, lòng Tư Duẫn không khỏi bất an, "Không được, chúng ta phải đến bệnh viện."
Tạ Thiên Hòa túm lấy cổ tay hắn, cau mày nói: "Không thể đến bệnh viện... Tôi thấy có gì đó không ổn."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (ngộ ra): Tôi thế này là... cong rồi?
Tạ Thiên Hòa (mơ hồ): Bạn cùng phòng của tôi cuối cùng bị tôi làm phát điên rồi sao?
Tư Duẫn (khai sáng rồi dõng dạc): Tạ Thiên Hòa phải chịu trách nhiệm với tôi.
Tạ Thiên Hòa (vẫn không hiểu gì):???
#Ai đó nhìn có vẻ thẳng nhưng thực tế đã cong như lò xo muỗi#
#Ai đó trông như biết cách thả thính nhưng thật ra thẳng đuột#
Tư Duẫn, cậu đã có gan cong thì phải có gan "chốt đơn" hắn nhé! - Tác giả hô hào.