Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 35

"Cảm giác thế nào?" Tư Duẫn chạm vào trán của Tạ Thiên Hòa, lòng bàn tay hắn dính đầy mồ hôi.

"Kỳ mẫn cảm." Tạ Thiên Hòa nhắm mắt, giọng anh nói có hơi yếu ớt.

"Cậu sắp trở thành Omega rồi à?" Tư Duẫn hỏi.

Tạ Thiên Hòa nhíu mày, khó chịu trả lời: "Alpha."

Tư Duẫn ngẩn người vài giây mới phản ứng kịp, hắn ngượng ngùng gãi mũi: "Kỳ mẫn cảm của Alpha cũng gây sốt à?"

Bản thân hắn dường như chưa từng gặp qua tình huống này.

Tạ Thiên Hòa bực bội kéo cổ áo, "Cảm giác... trùng nhau..."

Sắc mặt Tư Duẫn lập tức thay đổi: "Ý cậu là kỳ mẫn cảm của Alpha và kỳ động tình của Omega trùng nhau?"

"Ừm." Tạ Thiên Hòa gần như sụp đổ, gương mặt anh ngày càng tái nhợt, thậm chí cơ bắp bắt đầu co giật.

Tư Duẫn hoảng hốt thật sự, "Không được, phải đến bệnh viện!"

Tạ Thiên Hòa cắn răng khó nhọc đáp: "Không đi..."

"Không đi thì ở đó chết à!" Tư Duẫn gắt lên, định ôm anh bế lên ngay.

Vừa lúc đó, hắn ngửi thấy một luồng hương thơm nồng nàn như sữa bao phủ toàn thân mình.

Mùi hương này khiến Tư Duẫn không phân biệt được đó là pheromone của Alpha hay Omega, chỉ cảm thấy ngọt ngào đến mức suýt khiến hắn mất kiểm soát, gần như rơi vào thời kỳ mẫn cảm ngay tại chỗ.

Tư Duẫn nín thở, hắn bế Tạ Thiên Hòa lên. Tạ Thiên Hòa vô thức nắm lấy tay áo hắn, mơ màng lẩm bẩm: "Đừng đến bệnh viện."

Xét đến luồng pheromone ngọt ngào nồng nàn này, việc đến bệnh viện thực sự quá nguy hiểm. Tư Duẫn đành thỏa hiệp: "Tôi gọi xe cấp cứu đến."

Hắn đặt Tạ Thiên Hòa lên giường rồi lấy thiết bị liên lạc ra. Nhưng ngay khi vừa cầm lên, một bàn tay đã giật lấy ném xuống dưới giường.

Nhìn mặt Tạ Thiên Hòa không còn chút máu, Tư Duẫn vừa giận vừa bất lực, lại xen lẫn cảm giác thương xót. "Cậu làm gì thế?"

"Không đến bệnh viện đâu." giọng Tạ Thiên Hòa cũng bắt đầu run rẩy, "Tôi không đi."

"Cậu-" Lời Tư Duẫn chưa kịp nói hết thì đã bị Thiên Hòa kéo mạnh lên giường. Mùi hương sữa quanh quẩn nơi chóp mũi, như một lời mời gọi không lời.

"Tạ Thiên Hòa." Tư Duẫn vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của anh ra sau, khẽ chạm vào đôi mày đang nhíu chặt, giọng hắn trầm thấp nói: "Thật sự không muốn đến bệnh viện à?"

Tạ Thiên Hòa mở mắt, ánh nhìn lờ mờ, rõ ràng đã mất đi ý thức tỉnh táo nhưng vẫn bướng bỉnh gật đầu.

"Vậy để tôi giúp cậu, có được không?" Tư Duẫn nhẹ nhàng hôn lên môi anh, rồi lại dịu dàng đặt một nụ hôn lên chóp mũi ướt đẫm mồ hôi, "Hửm?"

Tạ Thiên Hòa giơ tay ôm lấy cổ Tư Duẫn, anh nôn nóng hôn lên môi hắn, nhưng vì không còn tỉnh táo nên anh lại cắn nhầm vào cằm của Tư Duẫn, thậm chí còn va phải răng, đau đến mức rên khẽ.

Tư Duẫn cũng bị đau hít một hơi lạnh, hắn bật cười bất đắc dĩ: "Cậu mà cũng đòi cưỡng hôn hả?"

Khóe mắt Tạ Thiên Hòa ửng đỏ, đôi mắt lạnh lùng sắc bén ngày thường giờ đây lại ngập tràn bối rối cùng một chút tủi thân.

Tư Duẫn không nhịn được nuốt khan, hắn cúi xuống cọ xát đôi môi của mình lên môi Tạ Thiên Hòa, thì thầm: "Ngoan nào, mở miệng ra."

Hiếm khi Tạ Thiên Hòa ngoan ngoãn như thế, Tư Duẫn thoáng nghĩ mình đúng là một tên cầm thú.

Mẹ nó, cong thì cong. Cầm thú thì cầm thú đi.

Khi Tạ Thiên Hòa mở mắt ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một chiếc đèn chùm xa hoa lộng lẫy. Ánh sáng trắng chói mắt khiến anh phải nheo mắt lại.

Cánh tay đang đè trên ngực anh khẽ động đậy, rồi trượt xuống vòng qua eo anh, chậm rãi vuốt ve.

Gương mặt Tạ Thiên Hòa tối sầm.

Những hình ảnh từ tối qua không ngừng hiện lên trong đầu. Dù cả hai chưa thực sự đi đến bước cuối cùng, nhưng tên khốn Tư Duẫn này đã lợi dụng việc anh không có sức mà làm đủ trò. Không những không thiếu bước nào, hắn còn bày ra lắm chiêu trò chết tiệt!

Hừ, bề ngoài thì lịch sự nhã nhặn, ra dáng người rất mẫu mực, thực chất lại chỉ là một tên-

"Tỉnh rồi?" Tư Duẫn nheo mắt, lười nhác nhìn anh. Biểu cảm thỏa mãn trên mặt hắn khiến Thiên Hòa chỉ muốn tẩn cho một trận.

Tạ Thiên Hòa đẩy hắn ra ngồi dậy. Chiếc chăn trượt xuống ngang eo, khi nhìn xuống, anh liền thấy những dấu vết chằng chịt trên người mình, có vài vết thậm chí đã bầm tím cả rồi.

Đây gần như là minh chứng tốt nhất cho việc tối qua Tư Duẫn đã "chăm sóc" Tạ Thiên Hòa từ đầu đến cuối.

Tư Duẫn hơi chột dạ, né tránh ánh mắt anh, sau đó lại cảm thấy mình quá sơ hở, bèn thẳng thừng quay lại, thoải mái ngắm nhìn "kiệt tác" của mình.

Hồi tưởng lại cảnh tượng cụ thể của đêm qua, hắn không nhịn được nhấp môi.

Tạ Thiên Hòa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo.

Tư Duẫn xoa mũi, ho khẽ một tiếng: "Xin lỗi mà, chỉ là... khụ, nhất thời không nhịn được."

"Chậc." Tạ Thiên Hòa không vui, anh liếm răng hàm sau, nguy hiểm đáp lời: "Cậu mẹ nó căn bản là không hề nhịn."

Tư Duẫn thở dài, "Vậy cậu hôn lại đi, tôi tuyệt đối không phản kháng."

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tư Duẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn đồng hồ, phát hiện đã là ba giờ chiều ngày hôm sau rồi, hắn cười nói: "Đói không? Chúng ta đi ăn nhé?"

Tạ Thiên Hòa lườm hắn, hờ hững nói: "Cậu tự đi mà ăn, tôi về trường."

Sau đó, anh nhặt chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ trên sàn, vung tay phủi qua rồi mặc vào, cài hết nút áo đến tận nút trên cùng. Dù vậy, vẫn có hai dấu hôn rõ ràng lộ ra bên ngoài.

Tư Duẫn cảm thấy Tạ Thiên Hòa đang giận.

Hắn phải dỗ dành anh thôi.

Thế là thiếu gia Tư ngoan ngoãn nhặt chiếc quần trên sàn lên đưa cho anh, giọng nói vừa ngoan ngoãn vừa vô tội hết mức: "Anh Tạ, đây nè."

Tạ Thiên Hòa giật phắt cái quần, trừng mắt nhìn hắn.

Tư Duẫn lập tức im bặt, ánh mắt vô thức dõi theo động tác mặc quần của anh: "Không tắm trước à?"

"Câm miệng." Tâm trạng Tạ Thiên Hòa cực kỳ tồi tệ, anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù, lại nhìn Tư Duẫn đang mặc quần áo, anh chỉ vào hắn nói: "Đừng đi theo tôi."

Rồi anh khoác áo bước nhanh ra ngoài.

Tư Duẫn ngồi xuống mép giường, thả người nằm ngửa ra, trong không khí dường như vẫn còn vương lại mùi hương pheromone sữa nhàn nhạt, hắn không nhịn được bật cười.

Tạ Thiên Hòa có vẻ rất để tâm đến chuyện này.

Để tâm là tốt rồi.

Là ai nói với hắn là "giúp đỡ lẫn nhau" giữa bạn cùng phòng chứ?

Ông đây muốn yêu đương với cậu cơ.

Lời tác giả:

Tạ Thiên Hòa (vẻ mặt ngơ ngác, bực bội): Dù nói là giúp đỡ lẫn nhau nhưng sao cứ thấy chỗ nào đó không ổn?

Tư Duẫn (mãn nguyện): Bình thường thôi mà, không thì cậu hôn lại đi.

#Chuyện hình như không ổn chút nào#

#Nhật ký thiếu gia Tư theo đuổi người yêu#
Bình Luận (0)
Comment