Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 50

Tư Duẫn nghe thấy giọng nói kia mới chợt phản ứng lại, hắn nhìn thấy cái người đầy bùn trước mặt, "Tạ Thiên Hòa?"

Tạ Thiên Hòa từ từ lau bùn trên tay vào chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ của hắn, anh nhướng mày nói: "Nhận ra rồi à?"

Tư Duẫn khẽ nhếch môi, nhìn về phía người bạn tên Châu Chu mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi Châu Chu, cậu ấy tính tình không tốt, làm cậu sợ rồi à?"

"Chu Chu? Cậu gọi thân mật nhỉ." Tạ Thiên Hòa mặt không đổi sắc nhìn Chu Châu một cái, làm cho Omega kia suýt chút nữa mềm nhũn cả chân.

*周舟 = /Zhōu zhōu/ = Châu Chu, đọc sao cũng như tên thân mật như Chu Chu hoặc Châu Châu.

Chu Châu xấu hổ buông tay ra, đôi mắt trong veo ngước nhìn Tư Duẫn một cách vô tội, "Không sao đâu, Chỉ huy, anh bạn này thực sự là bạn trai của cậu à?"

Tuy nhiên, chưa đợi Tư Duẫn mở miệng, Tạ Thiên Hòa đã đột ngột thu tay lại, "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi."

Tư Duẫn nhìn chiếc áo sơ mi bị dính bùn, trên trán hắn gân xanh nổi lên.

Nghe mà xem, đây là lời nói của người à!

Tạ Thiên Hòa lau sạch tay, sải bước đi dài, Tư Duẫn định đuổi theo nhưng bị Chu Châu kéo tay lại, "Chỉ huy- À không, Tư Duẫn, chúng ta còn phải đi đăng ký nữa."

Tư Duẫn trên mặt hiện lên một nụ cười tiêu chuẩn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, bạn trai tôi giận rồi, tôi phải đi dỗ cậu ấy."

Dù chỉ là một nụ cười vô cùng lịch sự và nhẹ nhàng, nhưng Châu Chu lại cảm nhận được một chút lạnh lẽo, cậu ta không thể kìm được mà buông tay ra.

Tư Duẫn quay lưng lại, nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt đột ngột trở nên u ám, đi vài bước rồi từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy cẩn thận lau sạch tay bị Châu Chu nắm lấy lúc nãy rồi ném khăn giấy vào thùng rác bên đường.

Khi Tư Duẫn tìm thấy Tạ Thiên Hòa, anh đang rửa mặt ở bể nước chung của căn cứ. Hầu hết các sinh viên đều vội vã đi đăng ký vào khu nghỉ ngơi, vì vậy nơi này gần như không có ai, chỉ có Tạ Thiên Hòa và vài người nữa đang rửa tay, khi Tư Duẫn đi đến thì mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Tạ Thiên Hòa đứng lẻ loi một mình ở đó.

Tư Duẫn đi lại, tựa vào bồn rửa tay nhìn Tạ Thiên Hòa lau sạch bùn trên mặt, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, hắn không nhịn được mà nhướng mày.

"Bạn trai, giận rồi à?" Tư Duẫn đưa cho anh một tờ khăn giấy.

Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn hắn, lông mi còn vương những giọt nước, tóc ướt rối loạn dính vào trán, anh bất mãn vén tóc lên, vầng trán sáng bóng lộ ra.

Lại càng lạnh lùng càng đẹp trai.

Tư Duẫn không nhịn được huýt sáo, hắn cười tươi: "Thật sự giận rồi à?"

Tạ Thiên Hòa giật lấy khăn giấy từ tay hắn, cười lạnh nói: "Tôi thì có gì để giận?"

"Cậu ta họ Châu, tên chỉ có một chữ Chu, tôi gọi tên đầy đủ nghe như gọi từ lặp lại, này có thể trách tôi à?" Tư Duẫn vô tội nhìn anh, "Oan cho tôi quá đi mất."

"Ồ." Tạ Thiên Hòa đáp một tiếng không mặn không nhạt, vứt khăn giấy vào thùng rác.

"Ồ? "Ồ" là sao?" Tư Duẫn chỉ chỉ vào chiếc áo sơ mi bị anh làm bẩn, "Tạ Thiên Hòa, cậu không định chịu trách nhiệm à?"

"Đó là người bạnhọc kia làm, cậu đi tìm người ta đi." Tạ Thiên Hòa vỗ vỗ bụi bẩn trên người, mặt không chút biểu cảm.

Tư Duẫn tức thì nghẹn lời, "Cái, cái đó cũng đâu phải tại vì cậu dính đầy bùn đâu, mẹ cậu đến đây cũng chưa chắc nhận ra cậu!"

Tạ Thiên Hòa ngớ ra một chút, đáp: "Bà ta quả thật không nhận ra."

Tư Duẫn lập tức nhận ra mình vừa nói sai, trong lòng hắn hoảng hốt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi-"

"Không sao." Tạ Thiên Hòa không đợi hắn nói hết đã đẩy hắn lên bồn rửa tay, ánh mắt thâm trầm nhìn vào môi hắn, "Để tôi hôn một cái."

Tư Duẫn: "Hả?"

Cái đề tài này, cậu không thấy đột ngột quá sao?

"Không được à?" Tạ Thiên Hòa nhắm mắt lại, dùng mũi nhẹ nhàng chạm vào mũi hắn, động tác rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại ngang nhiên tính xâm lược.

Tư Duẫn cười mỉm: "Chỉ bạn trai mới được hôn."

Tạ Thiên Hòa nhướng mày, "Vậy có vẻ chỉ có tôi--"

"Anh Tạ ới!" Một giọng nói vui mừng đột nhiên từ xa vang lên, Trần Khải chạy từ góc rẽ, cậu ta kích động nói: "Tôi tìm được cho cậu một bộ quân phục mới-- Úi! Đệt đệt!!"

Trần Khải đang cầm bộ quân phục mới tinh, cậu ta nhìn thấy hai Alpha đang dựa vào bồn rửa tay thì từ ngạc nhiên chuyển đến hoang mang rồi từ hoang mang đến mơ hồ, "Anh Tạ, anh và...Anh Duẫn?"

Tạ Thiên Hòa khẽ ho một tiếng, kéo Tư Duẫn đứng dậy.

Trần Khải nắm chặt bộ quân phục nhìn họ với vẻ yếu đuối, bất lực và đáng thương, đầu óc tưởng tượng mấy giây rồi cậu ta bất ngờ nói: "Các anh ngã rồi vô tình hôn nhau à?"

Cậu nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn, nhanh chóng khẳng định suy đoán này, cười híp mắt nói tiếp: "Nước ở đây nhiều quá, cẩn thận chút khi đi nha anh Duẫn."

Đúng vậy, chắc chắn là anh Duẫn đi qua gần anh Tạ thì không cẩn thận trượt chân, anh Tạ nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn nhưng vì dưới đất có nước quá trơn, cả hai không may ngã vào bồn rửa tay, thậm chí còn vô tình hôn nhau.

Quá là mất mặt Alpha rồi.

Trần Khải không nhịn được thở dài, "Anh Tạ, anh yên tâm, em tuyệt đối không nói cho vợ anh biết đâu."

Tạ Thiên Hòa không đáp lại, nhận lấy quân phục từ tay cậu, "Cảm ơn."

"Không có gì." Trần Khải cười ngốc, "Mới nãy em thật sự bị dọa chết, em cứ nghĩ hai người đang yêu đương lén lút hôn nhau ở đây."

Tạ Thiên Hòa: "......"

Tư Duẫn: "......"

Một cách nào đó thì cái cậu này đúng là tài ba.

"Đi thôi." Tư Duẫn đưa tay xoa cổ mình, "Đi đăng ký trước."

"Được." Tạ Thiên Hòa gật đầu.

Ba người cùng đi về khu nghỉ ngơi, nhưng Trần Khải dần cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chẳng hạn, cậu bắt đầu có cảm giác mình có hơi chướng mắt.

Hay như, cậu có cảm giác như anh Tạ với Tư Duẫn đang lén lút trao đổi ánh mắt thực hiện một kiểu giao tiếp không lời nào đó.

Cảm giác như bị tống ra ngoài thế giới nhưng lại không hiểu tại sao... cảm giác mơ hồ.

Khu nghỉ ngơi có quá nhiều người nên phải xếp hàng để đăng ký, hàng dài đã kéo đến tận cửa, Trần Khải kéo hai người qua, "Nhanh lên, chúng ta vào xếp hàng trước."

Trần Khải đứng trước Tạ Thiên Hòa, Tư Duẫn đứng sau anh, hắn giơ tay phủi mấy vết bùn dính trên áo sơ mi, bất ngờ phát hiện trên đó thực sự có dấu tay của Tạ Thiên Hòa in lên. Mặc dù vết dấu bị vò nát lộn xộn, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình dạng, hắn không kìm được mà đưa tay lên so thử.

"Cậu so với vết bùn làm gì, không bằng so với tôi." Tạ Thiên Hòa bất ngờ quay người lại, anh kéo tay Tư Duẫn đặt lên lòng bàn tay mình, nghiêm túc nói: "Thế này chính xác hơn nhiều."

Tư Duẫn liếc anh một cái, ánh mắt dừng lại trên hai bàn tay đang áp sát vào nhau. Hắn cảm nhận được lòng bàn tay ấm nóng của anh, hơi nghiêng tay đi một chút rồi để các ngón tay mình luồn vào kẽ ngón tay anh. Nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: "Nhìn có vẻ cũng gần bằng nhau."

Tạ Thiên Hòa cười, nắm lấy tay hắn lắc lắc, bật cười nói: "Cậu chơi ăn gian rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn (nhìn chằm chằm): Bạn trai tôi mà vuốt tóc lên là cực kỳ soái, đẹp trai, ngầu cực, tuyệt vời đến mức bùng nổ!

Tạ Thiên Hòa (lạnh lùng): Ai là bạn trai cậu... lại đây, để tôi hun một cái nào.

Trần Khải (hoang mang): Hả?

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

*

(*) Schrödinger là một từ liên quan đến nhà vật lý người Áo Erwin Schrödinger, nổi tiếng với thí nghiệm tưởng tượng Con mèo của Schrödinger. Trong thí nghiệm này, Schrödinger mô tả một tình huống trong đó, có một con mèo có thể đồng thời ở trạng thái sống và chết cho đến khi được quan sát, minh họa cho sự bất định của trạng thái trong cơ học lượng tử.

Dễ hiểu thì anh Tạ thất thường, bất định như con mèo trong thí nghiệm vậy.
Bình Luận (0)
Comment