Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 51

"Tạ-" Trần Khải vừa quay đầu đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, cậu ta ngay lập tức đứng sững tại chỗ, ánh mắt kinh hãi không chắc chắn nhìn hai Alpha mười ngón tay đan vào nhau.

Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa bình thản nhìn lại cậu.

Trần Khải với vẻ mặt phức tạp lên tiếng: "Hai người thật sự không phải đang hẹn hò chứ?"

Tạ Thiên Hòa nghiêm túc đáp: "Bỏ chữ "không" đi."

Trần Khải: "Hai người thật sự đang hẹn hò- Gì cơ!?"

Tư Duẫn mỉm cười gật đầu.

Trần Khải hạ giọng nói: "Tôi đã nói rồi mà, làm gì có Alpha nào lại trượt chân đến mức nằm dài lên bồn rửa mặt chứ! Hai người quả nhiên là đang yêu nhau!"

Sau đó, cậu lại đau lòng trách móc nhìn Tạ Thiên Hòa, "Vậy còn chị dâu thì sao? Làm sao cậu có thể đối xử tệ với chị ấy như vậy!"

Tạ Thiên Hòa: "......"

Nghe vậy, Tư Duẫn nhướng mày, hắn cười đáp: "Người ta đã bị tôi giải quyết rồi."

Giải quyết chính mình luôn?

Tạ Thiên Hòa với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, người kia đã bị cậu ấy giải quyết rồi."

Ánh mắt Trần Khải nhìn hai người họ giống như đang nhìn hai con thú dữ, cậu ta đau lòng nói: "Không ngờ... hai người các cậu lại..."

Một người hai người trông thì ra dáng tử tế, hóa ra đều chẳng làm chuyện đàng hoàng.

"Người tiếp theo, đăng ký." Rất nhanh đã đến lượt Trần Khải, cậu ta vội quay đi làm thủ tục, không kịp để tâm đến cú sốc nữa.

"Chúng ta đang yêu nhau?" Tư Duẫn nhướng mày nhìn Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, nét mặt lạnh lùng sắc sảo thường ngày như được phủ thêm chút ấm áp. Dù trên tóc anh vẫn còn dính chút bùn đất, cằm lởm chởm râu xanh xám, trông vừa lười biếng vừa ngầu, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta bất giác rung động.

"Nếu không thì?" Tạ Thiên Hòa chỉ vào môi hắn, nhướng mày nói: "Chẳng phải cậu từng nói chỉ có bạn trai mới được hôn à?"

Tư Duẫn nhìn anh, khóe miệng bất giác nhếch lên, "Cậu sao lại không biết xấu hổ đến vậy chứ?"

Trần Khải vừa đăng ký xong thông tin bên cạnh đã nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác như mắt mình sắp bị làm chói mù luôn rồi.

"Thông báo khẩn cấp! Căn cứ Sigma đang bị sinh vật lạ tấn công, yêu cầu tất cả học viên tập hợp khẩn cấp tại cao điểm 113! Thông báo khẩn cấp! Căn cứ Sigma đang bị sinh vật lạ tấn công..."

Tiếng còi báo động chói tai bất ngờ vang vọng khắp căn cứ, những học viên đang xếp hàng chờ đăng ký đều trở nên hoảng loạn. Giáo viên phụ trách ghi danh đứng bật dậy, lớn tiếng quát: "Rời khỏi đây ngay! Tới cao điểm 113!"

Thế nhưng lời còn chưa dứt, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, một vật thể khổng lồ màu đen từ phía xa lao nhanh đến, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt họ.

"Bọ cạp! Là bọ cạp!" Đột nhiên có người hoảng sợ hét lên.

Đang chạy, Tạ Thiên Hòa ngoái đầu nhìn lại, mặt anh lập tức tái mét. Tư Duẫn kéo tay anh, "Đừng nhìn nữa! Chạy mau!"

Nhưng ở phía trước cách vài trăm mét, mặt đất bất ngờ nứt toác. Hàng loạt con côn trùng to như thân cây từ dưới lòng đất bò lên.

"Á!" Một vài người chạy nhanh nhất bị cắn trúng chân, lập tức bị kéo thẳng xuống lòng đất, theo sau là tiếng nhai nghiến xen lẫn tiếng hét thảm thiết.

"Chạy tản ra!" Giáo viên hét lớn, rút súng bên hông ra. Nhưng chưa kịp bóp cò, ngực ông đã bị chiếc đuôi khổng lồ đâm xuyên qua. Đôi mắt ông trợn trừng không tin nổi, cơ thể dần ngã xuống.

Phòng chỉ huy.

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Chỉ huy trưởng vội vàng bước vào nhìn khung cảnh hỗn loạn trên màn hình lớn, cau mày hỏi.

"Hiện tại nghi ngờ là biến chủng đột ngột tấn công." Tu An nói nhanh: "Những học viên bị loại đã trở về căn cứ một giờ trước. 40 giáo viên cùng chuyên viên quân sự đã di chuyển đến địa điểm thi vòng ba từ sớm, chỉ còn lại 1.535 học viên đang tham gia thi, vũ khí của họ đã bị thu lại sau vòng hai. Năm phút trước, một lượng lớn dị chủng xâm nhập vào căn cứ Sigma. Trong căn cứ chỉ còn 30 giáo viên, trong đó 10 người là từ bộ y tế, không thể tham gia chiến đấu. Chúng tôi đã gửi yêu cầu cứu viện đến căn cứ quân sự gần nhất tại thủ đô, nhưng dự kiến 30 phút nữa họ mới đến được. Tỷ lệ thương vong dự kiến có thể lên tới 40%."

Mặt chỉ huy trưởng lập tức biến sắc.

Tu An vớ lấy vũ khí trên bàn giắt ra sau lưng, y nói: "Chỉ huy trưởng, ngài nhất định phải đảm bảo an toàn cho mình."

Nói xong, y nhanh chóng rời khỏi phòng chỉ huy.

Bên ngoài là hàng loạt con sâu dày đặc đang bao vây tòa nhà, há miệng lộ ra những chiếc hàm sắc nhọn, di chuyển không ngừng, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ.

Vừa bước ra ngoài, Tu An đã bị đám sâu phát hiện, chúng như ngửi thấy mùi mà điên cuồng lao về phía y.

Ánh mắt Tu An trở nên sắc lạnh, y chạy nhanh vài bước, đạp mạnh lên tường, mượn lực nhảy lên thanh xà ngang phía trên rồi nhanh chóng trèo lên mái nhà. Y lại lao vút đi trên nóc, kéo đàn sâu ra khỏi khu vực chỉ huy. Trong lúc chạy, y vừa nạp đạn vừa tính toán. Khi tới một khu vực trống trải, y nổ một phát súng vào giữa đàn sâu. Tiếng nổ vang rền khắp căn cứ, máu thịt ghê tởm văng tung tóe.

Tu An nhìn đống xác nát bét dưới đất mà mặt không hề biến sắc, y lập tức lao về khu vực nghỉ 132 nơi các học viên đang tập trung.

Cùng lúc đó.

Tư Duẫn nhìn về phía xa, nơi có một đám mây hình nấm nhỏ vừa bốc lên, hắn lớn tiếng nói: "Chỉ chạy không phải là cách! Chúng ta phải tìm được kho vũ khí!"

Tạ Thiên Hòa kéo tay Trần Khải, anh nói: "Tôi biết kho vũ khí ở đâu! Đi theo tôi!"

Lời vừa dứt, chiếc đuôi khổng lồ của con bọ cạp bất ngờ lao thẳng về phía anh.

"Cẩn thận!" Tư Duẫn hét lớn, nhào đến đẩy anh ngã sang một bên.

Đuôi bọ cạp đập mạnh xuống đất. Tạ Thiên Hòa nằm lăn trên đất, đồng tử anh co rút lại: "Đây là con trước đó chúng ta đã gặp!"

Hai người vội vàng bật dậy và tiếp tục chạy. Tư Duẫn vừa chạy vừa hét: "Sao có thể được! Chúng ta gặp bọn bọ cạp ở khu III, làm sao chúng có thể xuất hiện ở tận xích đạo này!"

"Không biết!" Tạ Thiên Hòa vừa chạy, mặt anh đột nhiên càng trắng bệch, động tác cũng bắt đầu chậm lại.

"Tạ Thiên Hòa, cậu mẹ nó đang làm gì vậy!" Tư Duẫn cảm thấy khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa, hắn quay đầu lại hét lên, nhưng ngay lập tức sững người. Đồng tử hắn co lại, gương mặt hoàn toàn trống rỗng.

Bụng Tạ Thiên Hòa bị chiếc đuôi của con bọ cạp đâm xuyên qua. Đuôi nhọn còn mang theo những mảng máu thịt rách nát rồi hung hăng quăng anh vào một thân cây gần đó, phát ra tiếng "rầm" nặng nề.

Con bọ cạp biến dị khổng lồ lao nhanh tới mở to cái miệng đầy răng sắc nhọn, hướng về phía Tạ Thiên Hòa.

Tư Duẫn gần như dồn hết sức lực toàn thân lao về phía trước, nhưng tốc độ của con người sao có thể sánh được với tốc độ đáng sợ của sinh vật biến dị. Con bọ cạp khổng lồ chỉ một cú ngoạm đã nuốt chửng Tạ Thiên Hòa.

"Tạ Thiên Hòa!"

Ầm!

Cùng với tiếng gào xé họng của Tư Duẫn là một tiếng nổ lớn vang lên. Thân thể đồ sộ của con bọ cạp biến dị bị thổi tung thành vô số mảnh vụn, mùi hôi thối lập tức lan tỏa khắp nơi.

Tu An đứng trên cây, y thu hồi khẩu súng trong tay, từ trên cao nhìn xuống Tư Duẫn, cười nhạo nói: "Bé rác rưởi."

Tư Duẫn mặt tái nhợt, hắn nhìn đống thịt nát máu me đầy đất với ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm: "Tạ Thiên Hòa... Tạ Thiên Hòa ở trong miệng nó..."

Tu An nhíu mày, "Em nói cái gì?"

"Tạ Thiên Hòa! Tạ Thiên Hòa bị thứ kia mẹ nó nuốt luôn rồi!" Tư Duẫn gần như muốn nứt toạc đôi mắt, vừa nhìn đống máu thịt tan nát kia vừa hét lên như phát điên: "Anh bắn súng làm cái gì!"

Tu An từ trên cây gọn gàng nhảy xuống, y lạnh lùng nói: "Tư Duẫn, em bình tĩnh lại cho anh."

Tư Duẫn thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Tu An, vừa giận vừa tủi thân: "Anh bắn làm cái gì! Anh không nhìn thấy trong miệng nó có người à!"

Tu An thẳng tay vỗ mạnh một cái lên đầu hắn: "Trong miệng nó mà có người thì anh bắn được chắc? Hai con mắt anh mọc ra để làm cảnh hả?"

Tư Duẫn ngớ người trong giây lát, lẩm bẩm: "Thế Tạ Thiên Hòa đâu? Anh giờ mới nói... Lỡ cậu ấy chết hẳn thì sao giờ?"

Đúng lúc này, từ sau gốc cây, một giọng nói yếu ớt vọng ra: "Tôi thấy... Tôi vẫn còn cứu được một chút..."

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Tư Duẫn (tinh thần sụp đổ): Bạn trai tôi vừa mới tỏ tình xong đã chết rồi! Anh tôi còn ở đây lải nhải! Chần chừ thêm chút nữa thì chưa chết cũng thành chết hẳn!

Tạ Thiên Hòa (chết lặng): Tôi mẹ nó cảm ơn cậu nhiều lắm.

Nhóc Tư từ nhỏ được ba thương, mẹ yêu, chị bảo vệ, anh chiều chuộng, cơ bản là lớn lên trong mật ngọt, người vừa đẹp, tính cách lại tốt, thiên phú còn cao. Gần như chẳng bao giờ gặp phải khó khăn gì nên lần đầu gặp phải tình huống kiểu "sinh ly tử biệt" này thì có hơi hoảng loạn, tinh thần rối loạn một chút cũng là điều dễ hiểu...

Tác giả (ôm đầu):... (không dám nói gì).
Bình Luận (0)
Comment