Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 52

Tu An ném cho Tư Duẫn hai khẩu súng cùng một hộp y tế, y nói: "Tự bảo vệ mình cho tốt, đến điểm 113."

Nói xong, y lập tức chạy về phía phát ra tiếng kêu cứu ở xa.

"Anh cũng cẩn thận đấy!" Tư Duẫn hét lên.

Tu An không quay đầu lại, y chỉ vẫy tay rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Dĩ nhiên Tư Duẫn lúc này cũng chẳng còn tâm trạng để nhìn theo bóng dáng y nữa. Hắn chạy ra phía sau một gốc cây, thấy người nấp ở đó rồi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"May mà anh tôi không tới đây nhìn cậu." Tư Duẫn vươn tay đỡ người kia dậy, để anh dựa vào thân cây, sau đó xé áo anh ra để xử lý vết thương ghê rợn ở bụng.

Omega đang tựa vào thân cây sắc mặt trắng bệch, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần như nhăn lại thành một cục, nhưng thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh. Anh nói: "Tư Duẫn, không thể đi cao điểm 113."

Tư Duẫn sững sờ một chút, ngẩng đầu nhìn anh, hắn hỏi nhanh: "Ý cậu là sao?"

"Con bọ cạp biến dị vừa nãy trên người nó có gắn thiết bị." Tạ Thiên Hòa nhíu mày giải thích, "Trông như là một loại định vị, kiểu dáng giống loại từ hành tinh Quặng."

"Nếu đúng như vậy, chắc chắn có một nhóm người đang mai phục ở đâu đó. Căn cứ Sigma nhất định có thứ mà bọn chúng muốn."

Tay Tư Duẫn đang băng bó cho anh chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Hòa, "Cậu biết gì đó đúng không?"

Tạ Thiên Hòa nhướng mày: "Rồi bị đâm thành thế này?"

Tư Duẫn liếm môi khô khốc, cười nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không nghi ngờ cậu, chỉ là-"

Tạ Thiên Hòa giơ tay xoa đầu hắn: "Tôi hiểu."

Sau khi băng bó xong, Tư Duẫn cúi người bế anh lên. Từ khi biến thành Omega, Tạ Thiên Hòa trở nên nhẹ hơn, có cảm giác như hắn không thể giữ được anh.

"Vậy giờ chúng ta nên đi đâu?" Tư Duẫn cúi đầu hỏi.

"Thật sự tin tôi à?" Tạ Thiên Hòa nhếch môi, cong thành một nụ cười ẩn ý.

"Không tin cậu thì tin ai?" Tư Duẫn cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Cả mạng tôi giao hết cho cậu rồi."

"Đi kho vũ khí." Tạ Thiên Hòa cụp mắt, nụ cười của anh biến mất, giọng nói lại nhẹ tênh, "Tốt nhất là nhanh lên."

Lời vừa dứt, Tư Duẫn đã bế anh chạy như bay, tốc độ khiến Tạ Thiên Hòa nghi ngờ không biết hắn đang chạy hay đang bay nữa.

Tư Duẫn không hỏi thêm gì, chỉ làm theo chỉ dẫn của anh, rẽ đông ngoặt tây, cuối cùng tới được cửa kho vũ khí. Nhưng để vào trong cần quét võng mạc và nhập mật mã.

"Đến lúc thể hiện mấy trò phi pháp của cậu rồi." Tư Duẫn đặt anh xuống.

Tạ Thiên Hòa nhìn kỹ một lượt rồi lắc đầu, "Trong tình huống này vẫn là dùng bạo lực cho nhanh."

Hai người đồng loạt lùi lại hơn mười mét, lúc này Tạ Thiên Hòa đã cầm trong tay khẩu súng không biết lấy từ khi nào ở thắt lưng của Tư Duẫn.

Họ gần như đồng thời bóp cò. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hiện ra trước mắt họ là cánh cửa kho vũ khí bị phá nát thành mảnh vụn.

"Tạ ơn khoa học kỹ thuật, không khiến cả kho vũ khí nổ theo." Tư Duẫn nhún vai, nghiêng đầu nhìn Tạ Thiên Hòa.

"Là nhờ tôi bắn chuẩn." Tạ Thiên Hòa không thèm để tâm, thu súng lại, anh nói: "Vào xem thử."

Bên trong kho vũ khí tối đen như mực, chỉ có đèn khẩn cấp trên tường phát ra ánh sáng xanh mờ mờ.

Ánh mắt Tư Duẫn rơi vào dãy giá trống trơn, hắn lẩm bẩm: "Ở đây đến một viên đạn cũng chẳng có."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tư Duẫn đã thấy Tạ Thiên Hòa bước đến một bức tường trống trơn, bắt đầu mò mẫm gì đó. Không lâu sau, anh nhấn vào một nút nào đó, bức tường trước mặt liền hiện ra một lối đi sâu hun hút.

Trong lúc đó.

Tu An vừa bắn hạ một sinh vật biến dị, thì bỗng dưng cảm thấy sau lưng lạnh toát. Theo bản năng, y lăn sang bên cạnh, chỗ vừa đứng liền xuất hiện một hàng lỗ đạn rõ rệt.

Ngay sau đó là tiếng huýt sáo nhẹ nhàng nhưng ngập ý mỉa mai vang lên.

Tu An đứng dậy, y ngẩng lên nhìn thấy Phó Trọng đang lười biếng đứng đó. Trên lưng hắn ta treo một khẩu súng hạng nặng gần bằng nửa người, nhưng trong tay lại cầm một khẩu súng nhỏ gọn tinh xảo. Đôi mắt hắn hơi nheo lại, để lộ vẻ tàn nhẫn xen lẫn chút phóng túng.

Ánh mắt Tu An lạnh đi. "Quả nhiên là có liên quan đến anh."

"Nghe câu đó của em xem, tất nhiên là phải có liên quan đến tôi rồi." Phó Trọng xoay nhẹ khẩu súng trong tay, thổi lớp bụi trên đó một cách lơ đãng, sau đó chĩa nòng súng về phía y, hắn cười nhếch mép: "Thật sự nghĩ tôi nhàn rỗi đến mức chạy theo mông em à cục cưng."

Tu An cầm súng rất vững, nòng súng nhắm thẳng vào giữa trán Phó Trọng. "Anh rốt cuộc muốn gì?"

"Đừng cố giãy giụa nữa." Phó Trọng lắc đầu, giọng nói như tiếc nuối: "Người của tôi đã bao vây chỗ này rồi. Cả đội các người chẳng còn lại gì ngoài đám nhãi con với vài thầy cô vô dụng. Tính qua tính lại thì cũng chỉ có em là còn chút sức chiến đấu. Nhưng tiếc là..." Hắn nhếch môi cười gian xảo, "Trước mặt tôi thì chẳng khác nào gà con."

"Phó Trọng!" Giọng nói của Tu An lạnh đến mức có thể đóng băng tất cả. Trên khuôn mặt luôn nghiêm nghị của y hiếm khi bộc lộ vẻ giận dữ. "Họ chỉ là những học sinh vô tội, có người còn chưa đủ tuổi vị thành niên!"

Ánh mắt của Phó Trọng thoáng hiện chút phức tạp, nhưng rất nhanh lại chuyển thành nụ cười khẩy, "Tu An, tỉnh táo chút đi. Tôi là hải tặc, không phải thánh nhân từ thiện. Việc tôi làm luôn là giết người cướp của. Bọn họ vô tội hay chưa trưởng thành thì liên quan gì đến tôi?"

Bàn tay nắm súng của Tu An càng siết chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ vì sức lực.

"Bắn đi." Phó Trọng cười ác ý. "Nếu tôi chết, không chỉ căn cứ Sigma mà cả Học viện Quân sự của các cậu cũng sẽ thành mây khói, bị một cây nấm xinh đẹp thổi bay trong nháy mắt."

(*) Mấy vụ nổ lớn trông như cây nấm.

Sắc mặt Tu An trở nên ngưng trọng.

"Để tôi ngẫm lại xem nào, Học viện quân sự bây giờ chưa nghỉ hè đúng không? Trong đó có bao nhiêu bé đáng yêu vô tội như em nói nhỉ?" Phó Trọng cười cợt nhìn y, "Trưởng quan, em muốn đánh một trận với tôi à?"

Không chờ Tu An đáp lời, Phó Trọng đã búng tay một cái.

Từ trong rừng, mấy chục tên hải tặc mang vũ khí sát thương cao bước ra. Trong tay chúng là một nhóm học sinh bị trói chặt hệt như mấy con gà con bị nhốt trong lồng. Bọn hải tặc xô đẩy họ tiến về phía trước.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tu An lập tức thay đổi. Ánh mắt sắc bén của y dán chặt lên khuôn mặt Phó Trọng.

Phó Trọng nhún vai, tỏ vẻ bất lực: "Em xem, hiện thực nó khắc nghiệt như vậy đó cục cưng. Ngoài việc ngoan ngoãn đi theo tôi, em còn lựa chọn nào khác không?"

"Còn mẹ nó cái gì mà lựa chọn chứ! Lão đại, nếu còn chần chờ nữa chúng ta giết liền một đứa! Xem y có còn mạnh miệng nữa không!" Một tên hải tặc giọng điệu thô lỗ chen vào, gã không quên liếc mắt tục tĩu lên người Tu An: "Nhìn thân hình thế này cũng thiệt là có cảm giác."

Phó Trọng chỉ liếc mắt qua một cái, ánh nhìn nhẹ nhàng nhưng như lưỡi dao sắc bén, khiến tên hải tặc kia lập tức ngậm chặt miệng, mồ hôi lạnh túa ra chảy ròng ròng trên trán gã.

"Nhưng mà hắn nói cũng đúng." Phó Trọng quay sang Tu An, tiếp tục nở nụ cười xán lạn: "Cục cưng, nể chút tình nghĩa trước kia tôi cho em hai giây để suy nghĩ, hoặc là ngoan ngoãn bỏ súng xuống, hoặc để tôi tự mình ra tay."

Mặt Tu An lạnh như băng, ánh mắt nhìn lướt qua nhóm học sinh bị bắt. Cuối cùng, y ném khẩu súng và toàn bộ vũ khí trên người xuống đất.

Phó Trọng huýt một tiếng sáo, gương mặt rạng rỡ nở nụ cười: "Thế mới ngoan."

Kho vũ khí.

"Ở đây sao lại có đường hầm ngầm?" Tư Duẫn hạ giọng hỏi.

"Tất nhiên là để giấu thứ gì đó bên trong." Tạ Thiên Hòa trầm giọng đáp, đồng thời đưa một tay ra phía sau.

Trong ánh sáng yếu ớt, Tư Duẫn liếc nhìn anh, sau đó đặt tay lên tay anh.

Tạ Thiên Hòa khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn, "Đưa tôi pháo sáng."

Tư Duẫn đã hiểu nhầm ý: "..."

Con mẹ.

Hắn bực bội rút một quả pháo sáng ra, đập mạnh vào lòng bàn tay của Tạ Thiên Hòa.

Trong bóng tối dường như Tạ Thiên Hòa bật cười khẽ. Tiếng cười của anh làm Tư Duẫn nghiến răng tức tối, hắn mạnh mẽ liếm răng hàm của mình để kiềm chế.

Có lẽ Tạ Thiên Hòa nghe thấy tiếng nghiến răng của Tư Duẫn, anh khẽ cong môi, nụ cười mơ hồ hiện lên nơi hắn không thể nhìn thấy.

Anh ném pháo sáng trong tay ra xa, trong nháy mắt, không gian tối đen dưới lòng đất bừng sáng như ban ngày.

Hai người đứng ở trung tâm căn hầm, sắc mặt đều nghiêm trọng.

Nơi này chất đầy kệ hàng xếp chồng lên nhau, trên đó là những ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lam được xếp ngay ngắn sát tường, trông giống như hàng hóa đang chờ để bán.

Tư Duẫn chậm rãi nhíu mày, nhìn về phía Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn ung dung cầm lấy một ống nghiệm trên kệ, nhẹ nhàng lắc lắc, bột màu vàng nhạt bên trong từ từ chuyển động theo.

"Xem ra đúng là giấu ở đây thật." Tạ Thiên Hòa nheo mắt lại, "Gan cũng lớn đấy."

Đoàng!

Một tiếng súng bất ngờ vang lên, ống nghiệm trong tay Tạ Thiên Hòa vỡ tan, chất lỏng màu xanh lam bắn tung tóe lên cả hai người, thậm chí còn dính một chút lên mặt họ.

"Ồ, hai bé yêu từ đâu đến đây vậy?" Một người đàn ông mặc lễ phục sang trọng, mặt mày hài hước nhìn bọn họ.

Phải thừa nhận, đó là một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp, vẻ ngoài vượt qua cả giới hạn của giới tính.

Đặc biệt là mái tóc dài bạc trắng gần chạm eo vô cùng nổi bật, đôi mắt xanh lục và làn da trắng bệch tạo thành sự đối lập rõ ràng.

Cả người đối phương trông tinh xảo như một ma cà rồng từ trong lâu đài cổ chạy ra hút máu người.

Tư Duẫn rõ ràng cảm nhận được khí thế xâm lược mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông kia. Theo phản xạ, hắn bước lên chắn trước Tạ Thiên Hòa.

"Á à, học viên trường Quân sự." Người đàn ông bước xuống cầu thang một cách nhàn nhã, ánh mắt lướt qua đồng phục của hai người bọn họ, xác định đây là một Alpha và một Omega. Đối phương khẽ ngửi được chút hương vị ngọt ngào của pheromone thì thích thú nhìn hai ngươi: "Dám phát tình ở một nơi như thế này, hai bây đúng là có bản lĩnh."

Tạ Thiên Hòa mặt đen lại, vừa định bước lên một bước thì bị Tư Duẫn nắm chặt cánh tay kéo anh lùi về phía sau và chắn trước mặt anh, hắn kiên định nói: "Ở yên sau lưng tôi."

"Ối giời, đúng là tình thâm nghĩa nặng." Người đàn ông kia ác ý liếc Tư Duẫn, cười nhạt: "Đáng tiếc, tao ghét nhất mấy màn giả nhân giả nghĩa như thế. Ê cu, mày để thằng kia lại cho tao, tao sẽ thả mày đi, thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn (bùng nổ): Để cái đầu ông nội nhà ngươi! Tôi chửi chết cả tổ tông 18 đời nhà ông @#¥% (cắt bỏ một nghìn chữ chửi bới tục tĩu).

Tạ Thiên Hòa (không biết nói sao): Tôi nghĩ... tốt nhất là đừng chửi nữa thì hơn.

Phó Trọng (đắc ý): Hừ, cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi mà thôi.

Tu An (lạnh lùng): Khuyên anh nên làm người đi.

Anh trai Tu An sắp kích hoạt phụ bản lớn -- Phản công khi ẩn nấp, hay còn gọi là Chống tội phạm, trừng trị ác bằng cú đấm thép. Oppa chính nghĩa sẽ dạy cho kẻ xấu biết làm người là thế nào.

Nhìn xem, cuối cùng số chữ đã vượt ngưỡng ba ngàn!
Bình Luận (0)
Comment